Sách Muối - Sự Hồi Sinh Nơi Sâu Thẳm Vụn Vỡ PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Muối – Sự Hồi Sinh Nơi Sâu Thẳm Vụn Vỡ PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Muối – Sự Hồi Sinh Nơi Sâu Thẳm Vụn Vỡ PDF tải FREE có tiếng Việt là một trong những Sách phát triển bản thân đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Muối – Sự Hồi Sinh Nơi Sâu Thẳm Vụn Vỡ PDF tải FREE có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

Câu chuyện bắt đầu với cảm giác khắc khoải của Thường Dũng, người nhiều lần giơ tay trong bóng tối muốn nắm lấy Thường Anh, một cô bé cách biệt về thế hệ và thời gian. Khoảng cách giữa họ giống như hàng thế kỷ hóa thạch, khiến việc nắm bắt cô bé, thậm chí hơi thở của cô, trở nên bất khả thi. Thường Dũng cảm nhận Thường Anh như một sinh vật cổ đại, một con cá hóa thạch chìm sâu trong thời gian. Thực tế, khi Thường Anh một tuổi rưỡi, cô bé biến thành một gốc cây khô héo. Từ đó, cậu bé Thường Dũng sinh ra, mượn dòng máu của cô để lớn lên.

Cậu biết mình chỉ là một loài thực vật được chiết ra từ Thường Anh, người là gốc rễ sâu trong lòng đất, và họ mãi mãi không thể gặp lại nhau. Trước năm một tuổi rưỡi, Thường Dũng thực ra chính là Thường Anh. Cô bé mắc bệnh nặng, sốt cao dẫn đến mù cả hai mắt. Cha mẹ cô vì sợ hãi và không có khả năng chăm sóc một đứa trẻ mù, lại còn làm việc ở mỏ chì, đã quyết định bỏ rơi Thường Anh. Ông nội cô, một công nhân già, đã nhận nuôi Thường Anh và đổi tên cô bé thành Thường Dũng. Từ đó, Thường Anh biến mất trên cõi đời, quá khứ trước một tuổi rưỡi của Thường Dũng trở thành một cái xác ve. Ông nội yêu cầu Thường Anh cắt tóc ngắn, mặc quần áo con trai và luôn xưng mình là con trai.

Ông cố chấp tin rằng mình sẽ chết trước, và phải sắp xếp cho cô bé mù không nơi nương tựa này. Ông sợ cô sẽ gặp nguy hiểm nếu người ta biết cô là gái mù, có thể bị cưỡng bức, cướp, giết. Ông cho rằng cách duy nhất để bảo vệ cô là “cắt bỏ tấm thân con gái”, biến cô thành đàn ông. Ông dạy cô đi tiểu đứng, yêu cầu giấu băng vệ sinh trong góc tối, không được mặc áo ngực mà dùng vải quây ép ngực cho phẳng lì. Giới tính nữ trở thành một căn bệnh, một nỗi sỉ nhục. Đến năm mười tám tuổi, Thường Dũng trở thành một người kỳ lạ trong huyện Giao Thành, ở giữa đàn ông và đàn bà. Cô cắt tóc ngắn, mặc đồ con trai, đi giày vải giống trai quê, nhưng giọng nói lại the thé. Dù ngực phẳng, cặp mông tròn trịa lại tố cáo giới tính nữ. Đôi mắt cô sâu hoắm, chỉ còn lòng trắng, khiến người nhìn ghê sợ. Khi mọi người đoán mò về giới tính của cô, ông nội lại dắt cô ra phố, tuyên bố “Đây là thằng cháu tôi”, dùng lời nói như một tòa lô cốt che chắn thân phận mong manh của Thường Dũng.

Vì không thể phân loại, người ta đành coi cô là “ái nam ái nữ”. Ông nội thường dắt Thường Dũng đi trên phố Khước Ba cổ kính. Bất chấp đôi chân lảo đảo, ông luôn ra vẻ mạnh khỏe, dõng dạc nói với mọi người xung quanh. Thường Dũng chống gậy trúc, bước đi lộc cộc trên con đường đá xanh, tạo cảm giác như một con búp bê gỗ kinh dị. Tiếng gậy trúc vang lên mọi lúc, mọi nơi, như một dấu hiệu quen thuộc của hai ông cháu. Họ đang “đo đường”, dùng gậy để ghi nhớ số bước chân đến các địa điểm khác nhau, từ tiệm dầu vừng đến ủy ban huyện. Ông nội nói đây là con đường dài nhất, để sau này nếu bị ức hiếp, cô có thể đi đến hết đường. Một ngày, ông nội xuống giường đỡ Thường Dũng, dặn dò cô về cuộc sống sau này, rằng mọi hành động đều là để người khác xem, và chỉ có khiến người khác tin cô là đàn ông cô mới sống tiếp được.

Thường Dũng thiếp đi trong tiếng khóc. Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy gọi “Ông ơi” nhưng không ai trả lời. Cô mò mẫm rời giường, mặc quần áo, bước ra cửa. Cô nhớ rõ mười hai bước đến cửa phòng, bậc tam cấp bằng đá ngoài cửa, và ba mươi bước ra đến cổng. Sau khi ra khỏi cổng, gọi “Ông ơi” lần nữa không có tiếng đáp lại. Ngẩng đầu, cô mở đôi mắt trắng dã hướng về hư không gọi tuyệt vọng. Nước mắt tuôn rơi, cô nhận ra một kẻ mù như mình không thể níu giữ bất cứ thứ gì. Mọi thứ đều trôi qua như giọt sương. Cô chợt hiểu lời ông nội nói về bản chất trống rỗng của thế giới và sự tự do khi không níu kéo.

Cô chạy ra phố Khước Ba, tay mò mẫm khắp nơi, sờ soạng bất cứ ai đi qua và không ngừng gọi “Ông ơi!”. Ông nội, vốn đứng cách đó quan sát, cuối cùng tiến lại nắm tay cô. Cô nhận ra tay ông nội, đặt bàn tay già nua lên mặt mình, che đi đôi mắt trắng dã. Ông vuốt ve tóc cô. Khi cô muốn sờ lên mặt ông, tay cô bị gạt ra. Ông lùi lại, khiến tay cô rơi vào khoảng không. Ông nội đang rơi nước mắt, trên cổ nổi đầy hạch, triệu chứng ung thư lan rộng. Ông hỏi cô liệu có quen với việc ông biến mất không, và nhắc lại số bước chân đến cửa và cổng. Thường Dũng bật khóc, nắm lấy tay ông nội, gào lên hỏi tại sao ông lại muốn vứt bỏ cô, sao ông không cần cô nữa.

Ông nội dặn Thường Dũng rằng không ai có thể ở bên cô mãi mãi, kể cả ông, vì ông đã già và sẽ ra đi trước. Ông trấn an cô rằng đừng sợ nếu một ngày không tìm thấy ông, bởi sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp lại ông ở một nơi nào đó và mọi người cuối cùng sẽ đoàn tụ. Thường Dũng ôm chặt ông nội, khóc nghẹn ngào cầu xin ông đừng đi, vì cô không biết sống sao nếu ông không còn.

Ông nội khuyên cô hãy sống đến khi nào không thể sống nổi nữa, rằng chỉ cần ngửi hương hoa, nghe tiếng chim hót là đủ, đừng quá tham lam. Trong ngày hôm đó, ông nội bận rộn suốt cả ngày, đi lại giữa sân và nhà. Thường Dũng cảm thấy bất an và bám theo ông, thỉnh thoảng lại gọi ông. Ông nội đều trả lời nhưng hai người không nói được nhiều.

Buổi trưa, hai ông cháu ăn mỳ xong rồi nằm nghỉ. Mùa hè nóng nực, Thường Dũng cởi bỏ vải quấn ngực, cảm thấy xấu hổ khi hai bầu ngực nhún nhảy, cô không dám dựa sát vào ông nội vì biết ông là đàn ông. Cô nắm lấy một ngón tay của ông nội và thiếp đi. Trong mơ hồ, cô nghe ông nội dặn tối nay phải nhớ bật đèn và đi tiểu đứng vào bình. Cô mơ màng đồng ý và chìm vào giấc ngủ sâu. Khi Thường Dũng tỉnh lại trời đã tối, cô đưa tay ra nắm nhưng không có gì trong lòng bàn tay.

Cô lao ra phố, hỏi người qua đường về ông nội. Cuối cùng, có người cho biết lúc hoàng hôn thấy ông nội mặc quần áo sạch sẽ đi một mình về phía hồ Khước Ba. Ông cứ đi mãi về phía xa, không dừng lại, và không ai biết ông đã đi đâu. Từ đó về sau, không ai còn trông thấy ông nội nữa.