Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



Bác sĩ tâm thần Tsuneko Nakamura, 89 tuổi, với gần 70 năm kinh nghiệm làm việc tại bệnh viện, chia sẻ về những phiền não phổ biến mà con người gặp phải trong cuộc sống hàng ngày. Những vấn đề này bao gồm mâu thuẫn trong công việc, gia đình, mối quan hệ, áp lực tuổi tác, giới tính, và sự chán nản khi công việc không như ý. Bà nhận thấy rằng, dù những vấn đề này có vẻ nhỏ nhặt, nhưng khi trải qua chúng, con người cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bác sĩ Nakamura giải thích rằng con người có những vấn đề có thể giải quyết được và những vấn đề chỉ có thể chấp nhận, và việc đối mặt với nhiều vấn đề cùng lúc là điều bình thường.
Câu trả lời cho việc xử lý những tình huống này nằm ở sự dung hòa giữa hiện thực và cảm xúc cá nhân, làm thế nào để cuộc sống “trôi qua một cách suôn sẻ”. Bà đưa ra ví dụ về những mối quan hệ tốt đẹp dần trở nên khó xử vì “lệch sóng” hoặc vì những lời nói vô tâm, dẫn đến cảm giác khó chịu, bất an và bứt rứt ngày càng tăng, khiến lượng bệnh nhân của bà ngày càng đông. Bác sĩ cho rằng những phiền não này có mối liên hệ chặt chẽ với thời đại và yêu cầu cao của xã hội, dẫn đến “suy nhược thần kinh” trở thành bệnh chung của thời hiện đại. Bà bày tỏ ý định chia sẻ những câu chuyện về kinh nghiệm làm việc của mình và của bệnh nhân trong cuốn sách, mặc dù bà thú nhận không hoàn toàn yêu thích công việc này và không có mục tiêu cao cả nào.
Bà tự nhận mình cũng gặp những điều phiền toái và là một người vụng về, không thể chuẩn bị chu toàn mọi thứ. Công việc của bà chủ yếu là “ủng hộ, khích lệ” khi bệnh nhân còn nỗ lực và làm những việc có thể làm được. Với bà, như vậy là đủ để có thể dung hòa hiện thực và cảm xúc của chính mình. Cuối cùng, bác sĩ Nakamura khẳng định rằng dù có ý kiến khác nhau, quan trọng nhất vẫn là bản thân mỗi người, cách họ sống và điều họ muốn làm. Bà hy vọng những câu chuyện và kinh nghiệm của mình có thể giúp người đọc vơi bớt phiền muộn, sống tốt đẹp hơn và đạt được sự viên mãn.
Bác sĩ Tsuneko Nakamura, 89 tuổi, đã làm bác sĩ tâm thần gần 70 năm, bắt đầu sự nghiệp vào tháng 6 năm 1945 sau khi quyết định trở thành bác sĩ năm 16 tuổi và một mình đến Osaka từ Hiroshima. Bà đã làm việc toàn thời gian sáu ngày một tuần cho đến tháng 8 năm 2017, sau đó giảm xuống còn bốn ngày một tuần. Dù có vóc người nhỏ bé, bà sở hữu tấm lòng nhân ái và những lời nói ấm áp, chân thành, truyền cho bệnh nhân dũng khí để tiếp tục cuộc đời. Thái độ làm việc nghiêm túc và nhân cách của bác sĩ Tsuneko còn lan tỏa, truyền thêm sức mạnh tích cực cho những người xung quanh, bao gồm cả tác giả cuốn sách.
Cách sống của bà được gói gọn là “sống bình đạm mỗi ngày”, luôn tập trung vào hiện tại mà không cần gồng mình, mang đến cảm giác thong dong và truyền cảm hứng cho người khác. Cuốn sách mời gọi độc giả tìm hiểu cách sống bình đạm, tự tại như bác sĩ Tsuneko, và liệu cách sống này có giúp xử lý các vấn đề một cách khéo léo hay không. Tác giả hy vọng rằng khi bạn đọc sách và tự mình tìm ra câu trả lời, cách nhìn nhận cuộc đời sẽ có nhiều thay đổi tích cực.
Chẳng có mong ước, khát khao hay tham vọng gì to lớn, tôi làm việc vì tôi cần tiền để nuôi con. Sau đó, tôi cũng từng nghĩ khi con cái trưởng thành và tự lập rồi, bản thân cũng đến tuổi thì sẽ về hưu, thế nhưng có những bệnh nhân quen vẫn thường đến khám nên tôi cứ chần chừ mãi không nghỉ được… Cứ như vậy, chờ tới khi tôi nhận ra thì bản thân cũng đã làm nghề này được gần 70 năm rồi. Đúng hơn, có lẽ nên nói tôi đã để bản thân thuận theo tự nhiên và cố gắng không quan trọng hóa mọi việc. Phải chăng đây cũng là một cách tốt để giữ vững tâm thế trong công việc.
Tôi cho rằng thời đại hiện nay là thời đại mà con người có thể dễ dàng nhìn thấy rất nhiều thứ, từ những tin tức khiến chúng ta lo lắng hay biết được ai đó đang sống cuộc sống như thế nào. Thế nên, chẳng có gì ngạc nhiên khi con người bị dồn nén bởi những trạng thái cảm xúc bất an hay khó chịu. Và có một điều là những cảm giác lo lắng, không biết tương lai của bản thân ra sao vẫn luôn như vậy dù là thời đại nào đi chăng nữa. Cảm xúc ấy thường xảy ra khi bản thân con người chẳng biết làm thế nào để có thể vùng vẫy thoát khỏi tình trạng hiện tại.
Trước khi tính đến những chuyện như chính trị hay kinh tế, con người phải tập trung cho chuyện cơm ăn áo mặc trước mắt, phải đảm bảo được sinh hoạt cho bản thân và gia đình mình. Vậy nên, những lúc bạn đắn đo “rốt cuộc mình làm việc vì điều gì”, bạn chỉ cần thẳng thắn nói với chính bản thân rằng “mình làm việc để kiếm tiền nuôi sống bản thân”. Bởi đây mới chính là xuất phát điểm khiến con người làm việc. Những vấn đề như “động lực sống” hay “sự trưởng thành của bản thân” nên được gác lại và để dành đến khi bạn có thể nắm chắc khả năng nuôi sống bản thân, khi bạn đã có thời gian và điều kiện để chậm rãi suy tư về chúng. Đời người còn cả một chặng đường rất dài phía trước.
Tiếp xúc với các bệnh nhân tới thăm khám, tôi nhận thấy có nhiều người thực sự trăn trở về những vấn đề như “tôi không phát triển ở công ty hiện tại được” hay “tôi đánh mất mục tiêu làm việc”, thế nhưng phải chăng những người như vậy đang suy nghĩ hơi phức tạp hóa mọi chuyện? Dường như bạn đang phải dồn quá nhiều sức lực cho việc này. Con đường làm việc của chúng ta vốn dĩ còn kéo rất dài trong tương lai. Khi bạn đặt quá nhiều kỳ vọng hay tâm tư của mình vào công việc, điều đó có thể sẽ trở thành nguyên nhân khiến bạn thất vọng hay bất mãn.
Nếu làm việc mà cứ phải để ý đến ánh mắt của mọi người, bị trói chặt trong sự đánh giá của xã hội, của địa vị hay danh dự, rất nhanh thôi, bạn sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Và nếu cứ tiếp tục gồng mình như vậy, làm việc chưa được vài chục năm thì bạn đã gục ngã rồi. Chúng ta không cần phải làm việc đến kiệt quệ. Thay vì chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó mọi việc, trước tiên bạn hãy cứ tiếp nhận những việc được giao đã. Nếu cứ chau mày và nghĩ ngợi quá sâu xa rằng “công việc này có ý nghĩa gì?”, thì bất cứ ai cũng chỉ muốn hút thuốc và tự dằn vặt bản thân chứ chẳng thể giải quyết được gì hết.
Dù bạn là người trẻ tuổi hay là người đã làm việc lâu năm cũng đều như vậy cả. Thậm chí dù là người đi làm lại sau khi đã đến tuổi về hưu, cũng có nhiều người thường xuyên phải quanh quẩn trong những câu hỏi như “đây có phải là công việc mình nên làm hay không?” Thay vì đi sâu vào những vấn đề đó, việc đón nhận và xử lý công việc mà không cần cân nhắc quá nghiêm túc ngược lại sẽ giúp bạn cảm thấy thoải mái hơn.
Từ lâu, người ta thường hay nói những câu như “con người sống phải có tham vọng” thế nhưng, khi đặt ra những mục tiêu quá xa vời hay những tham vọng quá to lớn, con người sẽ chỉ chăm chăm để ý tới tương lai hay thành tích của bản thân. Khi đó, ta sẽ chẳng nhận ra những thứ trước mắt mình và từ đó mới sinh ra những bối rối hay trăn trở. Đôi khi, thử hạ thấp ánh mắt của bản thân xuống một chút cũng là một cách hay.


