Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



TRƯỚC KHI ĐI, Hannah hỏi liệu tôi có chắc rằng mình sẽ ổn không? Cô nàng đã đợi cả tiếng đồng hồ quá thời điểm đóng cổng vào kì nghỉ đông, tới khi tất cả mọi người đều rời đi trừ quản lí kí túc. Cô đã gặp đồng đỗ giật, viết email, rà soát đáp án mấy câu hỏi trong bài kiểm tra cuối kì từ cuốn sách giáo khoa tâm lí học khổng lồ để xem bản thân có trả lời đúng hay không. Cô đã dùng hết các biện pháp giết thời gian, nên khi tôi trả lời: “Ừ, tớ sẽ ổn thôi,” cô chẳng còn gì để làm nữa ngoại trừ tin tưởng tôi. Tôi giúp cô ấy xách túi xuống tầng. Cô ôm tôi, thật chặt và trang trọng, rồi nói: “Gia đình tớ sẽ từ nhà dĩ về vào ngày hai tám. Bắt tàu tới rồi chúng mình cùng đi xem kịch nhé.” Tôi trả lời được, mà chẳng rõ mình có thật sự muốn vậy không. Khi trở về phòng của hai đứa, tôi phát hiện cô ấy đã lén gài một tấm phong bì dán kín lên gối tôi. Và giờ tôi cô độc trong toà nhà, nhìn chằm chằm vào tên mình được viết bằng nét chữ viết tay bay bướm của Hannah, gắng không để thứ đỏ nhỏ bé này dập tan tôi.
Tôi có chút vấn đề với phong bì, tôi nghĩ vậy. Tôi không muốn mở cái phong bì này ra. Tôi còn không muốn chạm vào nó lắm, nhưng tôi vẫn cứ tự nhủ rằng đây hẳn sẽ là một thứ gì đó tốt đẹp mà thôi. Có thể là một tấm thiệp Giáng Sinh, với lời nhắn nhủ đặc biệt viết bên trong, hay có khi không có gì ngoài chữ kí. Dù là gì chăng nữa, thứ ấy cũng sẽ vô hại thôi. Kí túc xá đóng cửa của suốt kì nghỉ giữa kì dài một tháng, nhưng giáo viên phụ trách đã giúp tôi thu xếp để ở lại.
Bên phòng hành chính của trường không mấy hài lòng với việc này. Em không có người thân nào ở à? Họ cứ hỏi suốt. Thế còn bạn bè cho em ở chung thì sao? Hiện giờ chỗ này là nơi em sống, tôi đã trả lời họ như vậy. Nơi em sẽ sống cho tới khi tốt nghiệp. Cuối cùng, họ đầu hàng. Thư Quản lí Dịch vụ Cư trú xuất hiện dưới khe cửa phòng tôi vài ngày trước, thông báo rằng người bảo vệ sẽ có mặt trong suốt kì nghỉ lễ, rồi cho tôi thông tin liên lạc của ông ấy.
Bất cứ thứ gì, bà ấy viết. Những thứ tôi cần: Nắng ấm California. Một nụ cười trông thuyết phục hơn. Thiếu đi tiếng nói, tiếng tivi trong các phòng, tiếng vòi nước để mở và tiếng xả bồn cầu, tiếng rỉ rắm và đình đang của lò vi sóng, tiếng bước chân và sập cửa – thiếu hết mọi âm thanh của sinh hoạt thường nhật – toà nhà này trở thành một nơi mới mẻ và lạ lẫm. Tôi đã ở đây được ba tháng, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng máy sưởi mãi cho tới lúc này.
Vài phút sau, cô ấy lôi ra một quyển sách từ balô của mình. “Tớ thấy cuốn này trong hiệu sách hôm trước. Cậu có thể đọc trước nếu thích.” Cô nàng thấy cuốn sách lên giường tôi. Tuyển tập tiểu luận về sự cô độc. Tôi hiểu vì sao cô ấy lo lắng cho tôi. Tôi xuất hiện lần đầu tiên nơi ngưỡng cửa này hai tuần sau khi Ngoại qua đời. Tôi bước vào – một kẻ lạ mặt đờ đẫn và hoang dại – còn giờ tôi là một người cô ấy biết, và tôi phải tiếp tục như vậy.
Vì cô ấy và cả vì tôi nữa. Chỉ một tiếng sau, cảm dỗ đầu tiên đã tới: Hơi ấm của ổ chăn và nệm giường, của gối và tấm trải giả lông thú mẹ Hannah để lại sau chuyến thăm cuối tuần. Chúng đều như đang nói: Vào đây đi. Sẽ không ai biết rằng ấy đã nằm ườn trên giường cả ngày. Sẽ không ai biết một tháng đăng ấy mặc suốt một cái quần, biết rằng ấy ba bữa đều vừa ăn vừa xem chương trình truyền hình và dùng áo thay giấy ăn lau miệng. Cứ vô tư mà nghe đi nghe lại cùng một bài hát cho tới khi giai điệu ấy phai nhạt thành hư không, và rồi đăng ấy ngủ vùi cho qua cả mùa đông.
Tôi chỉ cần cố gắng qua chuyến thăm hỏi của Mabel, và rồi tắt cả sẽ tuỳ tôi. Tôi có thể lướt Twitter cho tới khi mắt mờ cả đi rồi nằm vật xuống giường như một nhân vật của Oscar Wilde(1). Tôi có thể tự thưởng cho mình một chai whiskey (dù tôi đã hứa với Ngoại là sẽ không làm vậy) rồi mặc cho rượu khiến tôi hoan hỉ, mặc cho căn phòng mềm đi, mặc cho những kí ức số lổng tuôn ra. Có khi tôi sẽ nghe được Ngoại cất tiếng hát lần nữa.
Cuốn tuyển tập tiểu luận màu chàm. Bìa mềm. Tôi lật tới lời mở đầu, một trích dẫn từ Wendell Berry(1): “Giữa bẫy người, ta mỏi mệt bởi vẫy vùng, và chẳng khi nào ngơi nghỉ.” Bấy người cụ thể của tôi đã chạy về nhà bố mẹ họ để trốn cái lạnh tẻo cóng, về với lò sưởi lách tách hay những điểm du lịch miễn nhiệt đới – nơi họ sẽ mặc bikini và đội mũ ông già Noel chụp ảnh chúc bạn bè họ một Giáng Sinh an lành.
Tôi sẽ cố gắng tin tưởng ngài Berry hết mình và coi sự vắng mặt của họ như một dịp tốt. Tiểu luận đầu tiên là về thiên nhiên, của một nhà văn tôi chưa bao giờ nghe tới, người này dành tới vài trang miêu tả một cái hồ. Lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài, tôi thả mình vào những miêu tả bốỉ cảnh. Tác giả tả những gợn sóng lăn tăn, các đóm sáng nhảy múa trên mặt nước, những hòn sỏi vụn bên bờ.
Rồi ông chuyển sang nói về sự nổi trôi và lơ lửng; đó là những điều tôi hiểu được. Tôi sẽ bắt chấp đối đầu với cái lạnh bên ngoài nếu tôi có chìa khoá của bể bơi trong nhà. Nếu có thể bắt đầu và kết thúc mỗi ngày trong cái tháng đơn độc này bằng vài vòng bơi lội, tôi sẽ cảm thấy khá khẩm hơn rất nhiều. Nhưng tôi không thể. Nên tôi cứ ý rằng chúng ta hướng về thiên nhiên như một cách để được ở một mình. Ông nói những mặt hồ và các cánh rừng trú ngụ trong tâm trí ta. Hãy nhắm mắt lại, ông viết, và đến với những nơi ấy.
Tôi rót đầy ấm điện từ bồn rửa mặt ở nhà tắm rồi tự làm cho mình bát mì ăn liền. Trong lúc ăn, tôi tải xuống một audiobook về thiền cho người mới bắt đầu. Tôi nhấn nút phát. Tâm trí mơ màng. Lát sau, tôi cố gắng ngủ, nhưng suy tư cứ ập tới. Mọi thứ cuốn vào nhau: Hannah, nói về thiền và những vở Broadway. Ông bảo vệ, và có khi nào tôi sẽ cần ông giúp gì không? Mabel, bằng cách nào đó tới được đây, nơi tôi sống hiện nay, bằng cách nào đó khiến bản thân cố một lần nữa lại trở thành một phần cuộc đời tôi. Tôi còn không biết mình sẽ nói câu xin chào ra sao. Tôi chẳng biết biểu cảm của mình phải thế nào: Liệu tôi có thể cười nổi không, hoặc thậm chí tôi có nên cười hay không? Và xuyên qua những dòng suy nghĩ này là tiếng máy sưởi, lạch cạch bật tắt, âm thanh to dần và to dần khi tôi càng thêm mệt mỏi.


