Sách Không Chùn Bước PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Không Chùn Bước PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Không Chùn Bước PDF tải FREE có tiếng Việt là một trong những Sách phát triển bản thân đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Không Chùn Bước PDF tải FREE có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

Mỗi con người khi bước chân vào hành trình của đời mình đều mang theo biết bao khát vọng, niềm tin và cả những nỗi sợ hãi. Cuộc sống không hề bằng phẳng; nó giống như một con đường gập ghềnh, nơi ta phải đi qua ánh sáng và cả bóng tối, qua niềm vui xen lẫn khổ đau, qua những thắng lợi và cả những thất bại không thể tránh khỏi. Nhưng chính trong những bước chân tưởng như yếu ớt ấy, con người mới thực sự hiểu thế nào là sức mạnh, là nghị lực, và là ý nghĩa thật sự của việc “không chùn bước”.

Câu chuyện bắt đầu từ một chàng trai trẻ – Jeremy – người vừa trải qua nỗi mất mát to lớn nhất đời mình: cha anh qua đời sau một thời gian dài chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác. Dù đã cố gắng hết sức, dù đã cầu nguyện không ngừng, phép màu mà anh hy vọng vẫn không đến. Cha anh ra đi trong một đêm xuân thanh mát, để lại trong lòng anh một khoảng trống không gì lấp đầy được. Nỗi đau ấy như một vết thương sâu, âm ỉ và dai dẳng. Jeremy cảm thấy cuộc đời này thật bất công, thật khắc nghiệt, và anh không biết làm sao để bước tiếp.

Thời gian trôi đi, nhưng Jeremy vẫn không thoát khỏi vòng xoáy của khổ đau và hoang mang. Anh là giáo viên dạy lịch sử, một nghề đòi hỏi niềm đam mê và kiên nhẫn. Hằng ngày anh vẫn đứng lớp, vẫn giảng bài, vẫn mỉm cười với học trò, nhưng sâu trong ánh mắt là nỗi mệt mỏi không nguôi. Ban ngày, anh che giấu nỗi buồn bằng công việc; ban đêm, khi chỉ còn lại mình anh và bóng tối, nước mắt lại âm thầm rơi. Anh không biết vì sao mình phải chịu đựng điều này. Tại sao người cha tốt bụng, hiền lành và yêu thương anh hết lòng lại ra đi sớm đến thế?

Những câu hỏi ấy khiến anh kiệt sức. Anh bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa của cuộc sống. Anh tự hỏi: “Sống để làm gì khi mọi cố gắng rồi cũng kết thúc bằng mất mát?” Chính trong lúc ấy, anh nhớ đến người ông của mình – Lão Ưng – một người mà anh luôn kính trọng và xem như ngọn hải đăng soi sáng tâm hồn.

Lão Ưng là người đàn ông từng trải. Ông đã hơn tám mươi tuổi, mái tóc bạc phơ, gương mặt rám nắng, đôi tay chai sạn vì lao động suốt đời. Ông chưa từng đi xa khỏi vùng đất mình sinh ra, nhưng trong ánh mắt ông chứa đựng sự bình thản và sâu sắc mà không phải ai cũng có được. Ông không giàu có, không danh tiếng, nhưng ông hiểu rõ cuộc sống hơn bất cứ ai. Ông từng nói: “Những con đường quanh co, đầy sỏi đá mới dạy ta cách đi vững vàng; còn những con đường phẳng lặng chỉ khiến ta dễ quên đi chính mình.”

Một ngày nọ, Jeremy tìm đến ông. Họ ngồi dưới bóng cây dương già, gió thổi nhẹ làm lá cây xào xạc. Ông nhìn cháu mình, ánh mắt hiền từ nhưng cũng đầy thấu hiểu. Ông khẽ nói:
– Cháu trai của ông, ông đoán có điều gì đó đang làm cháu nặng lòng.

Jeremy im lặng một lúc, rồi nghẹn ngào hỏi:
– Ông ơi, tại sao cuộc sống lại khó khăn đến vậy? Tại sao ta phải chịu đựng những mất mát, trong khi chỉ mong có một cuộc đời bình yên?

Lão Ưng nhìn xa xăm, dường như đang nghe tiếng gió, rồi ông mỉm cười nhẹ.
– Ông đã sống lâu, đã chứng kiến nhiều thăng trầm, và ông hiểu rằng cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng. Nhưng đó mới chính là điều làm nên ý nghĩa của nó. Cháu không thể thay đổi được bản chất của cuộc sống, điều duy nhất cháu có thể làm là học cách thấu hiểu nó.

Jeremy vẫn chưa nguôi thắc mắc:
– Nhưng làm sao ông có thể chắc chắn như vậy? Đôi khi cháu nghĩ rằng chấp nhận nỗi đau sẽ dễ hơn là cố gắng hiểu nó.

Ông gật đầu:
– Bởi vì ông đã đi qua cả một đời người, đã nếm trải niềm vui và cả những đắng cay. Ông hiểu rằng nếu ta chỉ chấp nhận, ta sẽ mãi dậm chân tại chỗ. Còn nếu ta cố gắng hiểu, ta sẽ tìm ra con đường của mình – con đường dẫn đến sự trưởng thành.

Nghe đến đó, Jeremy như thấy lòng mình dịu lại. Ông tiếp lời, giọng chậm rãi, rõ ràng:
– Cuộc sống có niềm vui và nỗi buồn, có thắng lợi và mất mát, có vấp ngã và đứng lên, có cái tốt và cái xấu. Tất cả tồn tại song hành, bởi nếu thiếu một mặt, mặt kia sẽ chẳng còn ý nghĩa.

Ông dừng lại, xoa hai lòng bàn tay – thói quen của ông mỗi khi chuẩn bị nói điều gì quan trọng:
– Nếu chỉ có ngày mà không có đêm, cháu sẽ chẳng bao giờ biết quý trọng ánh sáng. Nếu chỉ có niềm vui mà không có nỗi buồn, cháu sẽ không biết thế nào là hạnh phúc thật sự. Nỗi buồn giúp ta biết trân trọng niềm vui, thất bại giúp ta hiểu giá trị của thành công. Mọi thứ trong cuộc sống đều có lý do của nó, dù đôi khi ta không thể nhìn thấy ngay.

Jeremy ngẫm nghĩ rồi nói nhỏ:
– Cháu vẫn ước gì mình không bao giờ phải buồn, không bao giờ phải mất mát.

Lão Ưng mỉm cười hiền hậu:
– Ai mà chẳng từng ước như vậy. Nhưng nếu không có những cơn bão, cây sẽ chẳng bao giờ bén rễ sâu. Cũng như nếu cháu không từng đau khổ, cháu sẽ chẳng bao giờ biết thế nào là kiên cường.

Ông nhìn thẳng vào mắt Jeremy, nói với tất cả sự chân thành:
– Cuộc sống luôn dạy ta bằng những bài học khắc nghiệt nhất. Mỗi vết thương, mỗi lần vấp ngã đều là một người thầy. Đừng sợ chúng, hãy học cách lắng nghe điều chúng muốn dạy cháu.

Jeremy cảm nhận được từng lời của ông như thấm vào tim. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng nỗi đau của mình không vô nghĩa. Nó là một phần tất yếu của hành trình, là thử thách để anh trở nên mạnh mẽ hơn.

– Vậy theo ông, làm sao để vượt qua được tất cả? – Jeremy hỏi.

– Không có con đường tắt đâu, cháu trai à – ông đáp. – Phải bước từng bước, dù chậm, dù đau, nhưng phải bước tiếp. Mỗi bước đi, dù nhỏ, cũng là một chiến thắng. Sức mạnh thật sự không nằm ở việc cháu chưa từng gục ngã, mà ở chỗ cháu dám đứng dậy sau mỗi lần ngã.

Ông dừng lại, giọng trầm hẳn xuống:
– Trở nên mạnh mẽ không phải là không biết khóc, mà là dám khóc rồi vẫn đứng lên. Là dám tin rằng sau đêm tối vẫn sẽ có bình minh, dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi. Bước chân yếu ớt nhất đi về phía ánh sáng vẫn mạnh mẽ hơn cả cơn bão dữ dội nhất.

Jeremy lặng người. Từ trong sâu thẳm, anh cảm nhận một thứ gì đó đang thức tỉnh. Câu trả lời mà anh tìm kiếm bấy lâu không nằm ở đâu xa – nó nằm trong chính anh, trong cách anh đối diện với mất mát. Cuộc sống không hứa hẹn sẽ dễ dàng, nhưng nó luôn công bằng: ai dám đối mặt sẽ tìm thấy sức mạnh.

Ông nhìn cháu mình, ánh mắt ánh lên niềm tin:
– Cháu hãy nhớ, không ai có thể chọn cho mình một cuộc sống không khổ đau. Nhưng ai cũng có thể chọn cách mình bước qua khổ đau ấy như thế nào. Mỗi khi cuộc đời khiến cháu gục ngã, hãy tự hỏi: “Bài học mà cuộc sống muốn dạy ta là gì?”. Khi cháu trả lời được câu hỏi ấy, nỗi đau sẽ không còn đáng sợ nữa.

Gió lại khẽ lay cành, tiếng lá dương xào xạc như lời của thiên nhiên hòa cùng lời ông. Trong khoảnh khắc ấy, Jeremy cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Anh hiểu rằng con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng anh không còn sợ hãi. Anh biết mình phải tiếp tục bước đi, không phải để quên đi nỗi đau, mà để học cách sống cùng nó – một cách bình thản, mạnh mẽ và đầy yêu thương.

Và từ sâu trong trái tim, anh nghe vang vọng lời ông:
“Hãy tiến lên, cháu trai của ông. Mỗi bước đi, dù yếu ớt, cũng đang đưa cháu đến gần ánh sáng hơn.”