Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



LỜI NHẮN CỦA TÁC GIẢ
Nhiều năm trước, trong một lần cha mẹ xuống thăm tôi ở thành phố New York, tôi quyết định đặt phòng cho họ ở khách sạn Mercer. Việc này có chút đùa giỡn của tôi. Khách sạn Mercer là một nơi lịch thiệp và sang chảnh, chỗ mà những người nổi tiếng và lẫy lừng chọn ở. Cha mẹ tôi – đặc biệt là cha tôi – thì lại chẳng màng đến mấy chuyện như thế. Cha tôi không xem truyền hình, không đến rạp chiếu phim, không nghe nhạc đại chúng. Hẳn là ông sẽ nghĩ tạp chí People là một tờ chuyên về nhân học. Các lĩnh vực chuyên biệt của ông rất cụ thể: toán học, làm vườn và Kinh Thánh.
Lúc đến đón cha mẹ đi ăn tối, tôi có hỏi cha xem ngày hôm ấy của ông như thế nào. “Tuyệt vời!” ông đáp. Thì ra ông đã dành cả buổi chiều trò chuyện với một người đàn ông trong sảnh khách sạn. Đó là kiểu hành vi khá đặc trưng của cha tôi. Ông thích trò chuyện với những người lạ.
“Cha nói chuyện với người ta về cái gì?”
“Làm vườn!” cha tôi trả lời.
“Tên của người ấy là gì?”
“Ồ, cha chịu. Nhưng suốt cả buổi mọi người đến xếp hàng để được chụp ảnh với ông ấy và đề nghị ông ấy ký tên vào những mảnh giấy nhỏ.”
Vậy nếu người nổi tiếng Hollywood nào đọc cuốn sách này mà nhớ ra là đã từng trò chuyện với một người Anh có râu quai nón từ dạo lâu lắm rồi trong sảnh chờ của khách sạn Mercer, xin hãy liên hệ với tôi.
Đối với mọi người khác, hãy coi đây là một bài học. Đôi khi những cuộc trò chuyện thú vị nhất giữa những người lạ cho phép người lạ hãy cứ là một người lạ mặt.
MỞ ĐẦU
HÃY BƯỚC RA KHỎI XE
Tháng 7 năm 2015, một phụ nữ trẻ người Mỹ gốc Phi tên là Sandra Bland đang lái xe từ quê nhà ở Chicago đến một thị trấn nhỏ cách phía tây thành phố Houston, Texas một giờ lái xe. Cô đang phỏng vấn tìm việc tại Đại học Prairie View A&M, ngôi trường mà cô đã tốt nghiệp vài năm trước. Cô cao ráo và nổi bật, với một cá tính phù hợp với vẻ bề ngoài. Cô tham gia hội nữ sinh Sigma Gamma Rho khi còn ở trong trường, và chơi trong ban nhạc giễu hành. Cô tham gia tình nguyện giúp một nhóm người cao tuổi. Cô thường xuyên đăng những đoạn video ngắn, truyền cảm hứng trên YouTube dưới cái tên “Tiếng nói Sandy”, hay mở đầu bằng “Chào buổi sáng, những Ông Vua và Bà Chúa xinh đẹp của tôi”.
Hôm nay con ở đây chỉ để ngợi ca Chúa, cảm tạ nhân danh Ngài. Con biết ơn Ngài không chỉ bởi hôm nay là sinh nhật của con, mà con tạ ơn Ngài vì sự trưởng thành, vì những ân điển mà Ngài đã ban cho cuộc đời con trong một năm qua. Chỉ để nhìn lại hai mươi tám năm con được sống trên trái đất này, với tất cả những điều kỳ diệu mà Ngài đã chỉ cho con thấy. Ngay cả khi con từng mắc lỗi, con chắc chắn đã có lúc phạm sai lầm, Ngài vẫn luôn yêu thương con, và con chỉ muốn tất cả những Ông Vua, Bà Chúa ở ngoài kia biết rằng Ngài cũng yêu thương cả họ nữa.
Bland nhận được việc ở Prairie View. Cô quá sức vui sướng. Kế hoạch của cô sau này sẽ là vừa làm vừa học tiếp bằng thạc sĩ ngành khoa học chính trị. Vào buổi chiều ngày 10 tháng 7, cô rời khỏi trường đại học để đi mua thực phẩm, và khi rẽ phải vào đường cao tốc nằm cạnh vòng xuyến của khuôn viên trường Prairie View, cô bị cảnh sát ra hiệu dừng xe. Tên của anh ta là Brian Encinia: da trắng, tóc ngắn tối màu, ba mươi tuổi. Anh ta lịch sự – ít nhất là lúc đầu. Anh ta cho cô biết cô đã không bật đèn xi nhan khi chuyển làn. Anh ta hỏi cô vài câu. Cô trả lời. Rồi Bland châm một điếu thuốc, và Encinia yêu cầu cô vứt điếu thuốc đi.
Cuộc trao đổi tiếp sau của họ được ghi lại bởi camera nằm ở đầu xe của anh ta và đã có vài triệu lượt xem trên YouTube, ở dạng thức này hoặc dạng thức khác.
Bland: Tôi ngồi trong xe của tôi, sao tôi phải vứt điếu thuốc của mình đi?
Encinia: Được rồi, cô bước ra khỏi xe ngay.
Bland: Tôi không việc gì phải ra khỏi xe.
Encinia: Bước ra khỏi xe.
Bland: Tại sao tôi…
Encinia: Bước ra khỏi xe!
Bland: Không, anh không có quyền. Không, anh không có quyền.
Encinia: Tôi có quyền, nào, bước ra khỏi xe không tôi sẽ kéo cô ra.
Bland: Tôi từ chối nói chuyện với anh ngoại trừ xưng danh tính của mình. [cắt ngang] Tôi buộc phải ra khỏi xe chỉ vì quên không bật đèn xi nhan?
Encinia: Bước ra nếu không tôi sẽ buộc cô phải ra.
Bland: Còn tôi sẽ gọi điện cho luật sư.
Bland và Encinia tiếp tục cuộc giằng co khó chịu một lúc lâu. Cảm xúc tăng vọt.
Encinia: Tôi sẽ kéo cô ra khỏi đây. [Vươn tay vào trong xe]
Bland: Anh định kéo tôi ra khỏi xe của tôi á? OK, được rồi.
Encinia: [Gọi hỗ trợ] 2547.
Bland: Thử cùng làm xem sao.
Encinia: Phải, chúng ta sẽ làm thế. [Tóm lấy Bland]
Bland: Đừng có động vào tôi!
Encinia: Bước ra khỏi xe!
Bland: Đừng động vào tôi. Đừng động vào tôi! Tôi không bị bắt – anh không có quyền kéo tôi ra khỏi xe.
Encinia: Cô bị bắt!
Bland: Tôi bị bắt á? Vì tội gì? Tội gì? Tội gì?
Encinia: [Với bộ đàm] 2547 Hạt FM 1098 [câm tiếng] Cử đội hỗ trợ. [Với Bland] Bước ra khỏi xe! Bước ra khỏi xe ngay!
Bland: Tại sao tôi lại bị bắt? Anh đang định ghi phiếu phạt vì tôi quên…
Encinia: Tôi nói bước ra khỏi xe!
Bland: Tại sao tôi lại bị bắt? Anh vừa mở cửa xe–
Encinia: Tôi đang yêu cầu cô tuân thủ luật pháp. Tôi sẽ kéo cô ra khỏi đây.
Bland: Thế ra anh đang dọa sẽ kéo tôi ra khỏi chính xe của tôi?
Encinia: Bước ra khỏi xe!
Bland: Và rồi anh sẽ [câm tiếng] tôi?
Enicina: Tôi sẽ làm cho cô sáng mắt! Bước ra! Ngay bây giờ!
[Rút súng ngắn ra và nhắm vào Bland]
Bland: Ấy khoan! Khoan! [Bland ra khỏi xe.]
Encinia: Bước ra. Ngay. Ra khỏi xe!
Bland: Chỉ vì quên xi nhan? Anh làm tất cả những việc này chỉ vì tôi quên xi nhan?
Bland bị bắt giữ và tạm giam. Ba ngày sau, cô tự tử chết trong buồng giam.
2. Trường hợp Sandra Bland xảy ra giữa một quãng ngừng lạ lùng trong đời sống cộng đồng Mỹ.
Sự ngắt quãng bắt đầu vào cuối mùa hè năm 2014, khi một thanh niên da đen mười tám tuổi tên là Michael Brown bị một cảnh sát bắn tới chết ở Hạt Ferguson, Missouri. Cậu này bị cho là vừa “thó” một bao thuốc trong một cửa hàng tiện dụng. Vài năm tiếp theo lần lượt diễn ra các trường hợp nghiêm trọng khác liên quan đến bạo lực cảnh sát đối với người da đen. Các cuộc tuần hành và biểu tình diễn ra trên khắp đất nước. Phong trào nhân quyền có tên gọi Black Lives Matter (Sinh mạng Da đen Đáng giá) ra đời. Trong một khoảng thời gian, người Mỹ không ngớt nói về chuyện này. Có thể bạn vẫn nhớ một vài cái tên từng được nhắc đến trong các bản tin. Ở Baltimore, một thanh niên da đen tên là Freddie Gray đã bị bắt giữ vì mang bên mình một con dao bấm và rơi vào hôn mê trong thùng xe cảnh sát. Bên ngoài Minneapolis, một thanh niên da đen tên là Philando Castile bị cảnh sát ra hiệu dừng xe trên đường và rồi bị bắn bảy phát liên tiếp không thể lý giải nổi sau khi đưa cho viên cảnh sát giấy chứng nhận bảo hiểm. Ở thành phố New York, người đàn ông da đen có tên Eric Garner bị một toán cảnh sát tiếp cận vì nghi ngờ anh ta bán thuốc lá trái phép, sau đó bị bóp cổ đến chết trong cuộc giằng co. Ở Bắc Charleston, bang Nam Carolina, người đàn ông có tên Walter Scott bị cảnh sát dừng xe vì đèn chiếu hậu không hoạt động, đã chạy ra khỏi ô tô và bị viên cảnh sát da trắng bắn chết từ phía sau. Scott bị giết vào ngày 4 tháng 4 năm 2015. Sandra Bland đã dành riêng một tập để nói về anh ta trên kênh “Tiếng nói Sandy”.
3. Vào thế kỷ XVI, có gần bảy mươi cuộc giao tranh giữa các quốc gia và lãnh địa ở châu Âu.
Đan Mạch chiến đấu với Thụy Điển. Ba Lan giao chiến với các Hiệp sĩ Teuton. Đế quốc Ottoman chống lại Đế chế Venetian. Người Tây Ban Nha đánh nhau với người Pháp – vân vân và vân vân. Nếu có một mẫu số chung cho mối bất hòa bất tận ấy, thì đó là các trận chiến, hãi hùng thay, đều liên quan đến những người láng giềng với nhau. Bạn chiến đấu với người ở ngay bên kia chiến tuyến, vốn là những người vẫn ở ngay bên kia biên giới của bạn từ đời nào tới giờ. Hoặc bạn đánh nhau với người ở trong cùng đường biên: Chiến tranh Ottoman năm 1509 là cuộc tranh chấp giữa hai anh em ruột. Xuyên suốt phần lớn lịch sử loài người, các cuộc đối đầu – dẫu thù nghịch hay là loại khác – thường hiếm khi xảy ra giữa những người xa lạ. Những người bạn gặp và giao tranh thường cũng tin vào vị Chúa của bạn, xây dựng nhà cửa và sắp đặt thành trì giống như cách bạn làm, và họ cũng mang vào trận mạc cùng loại vũ khí và cùng tuân thủ những luật lệ chiến tranh như bạn.
Nhưng cuộc đao binh đẫm máu nhất thế kỷ XVI lại không hề mang bất cứ một nét mẫu hình nào như thế. Khi vị tướng xâm lược người Tây Ban Nha Hernán Cortés lần đầu tiên gặp thủ lĩnh của người Aztec Montezuma II, cả hai người họ đều không biết tí gì về đối phương, không một chút nào. Tướng Cortés đặt chân lên bờ cõi Mexico vào tháng 2 năm 1519 và từ từ từng bước tiến vào nội địa, hướng về phía Aztec, thủ phủ của vùng Tenochtitlán. Khi Cortés và đạo quân tới nơi, họ thực sự sửng sốt. Tenochtitlán là một vùng rộng lớn kỳ vĩ và tráng lệ hơn bất cứ thành phố nào mà Cortés và đoàn tùy tùng từng biết đến khi còn ở Tây Ban Nha. Đó là một thành phố nằm trên một hòn đảo, liên kết với đại lục bằng những cây cầu và những con kênh bắc ngang. Nơi đây có những đại lộ rộng lớn, hệ thống cống dẫn nước liên thông, những khu chợ sầm uất, những đền đài được xây dựng trát vữa trắng bóc sáng lấp lánh, những khu vườn công cộng, thậm chí còn có cả sở thú. Còn một điều nữa, ấy là nơi đây sạch bong không một vũng bẩn – đối với người từng lớn lên trong bùn đất bẩn tưởi của các thành phố châu Âu thời trung cổ thì ắt hẳn đây gần như một điều kỳ diệu.


