Mục lục
ToggleBên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



GIỚI THIỆU
Câu chuyện của tôi
Vào ngày cuối cùng của năm học thứ hai trung học, một tai nạn tưởng chừng nhỏ đã thay đổi toàn bộ quỹ đạo cuộc đời tôi. Khi ấy, tôi đang đứng ở sân bóng chày, một buổi chiều trời nắng nhẹ, gió thổi qua khán đài đầy tiếng cười đùa. Một người bạn cùng lớp, trong lúc hăng say luyện tập, đã vung gậy hết lực. Cây gậy trượt khỏi tay cậu ấy và lao vun vút về phía tôi. Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi – một tiếng “bộp” chát chúa vang lên, và thế giới của tôi tối sầm lại.
Cú va chạm mạnh đến mức phần giữa khuôn mặt tôi – sống mũi và xương trán – gần như vỡ vụn. Cây gậy nghiền nát sống mũi tôi thành hình chữ U méo mó. Não tôi va đập mạnh vào hộp sọ, gây sưng phồng nghiêm trọng. Trong vài giây, tôi đã có một cái mũi gãy, hai hốc mắt nứt toác và xương sọ tổn thương nhiều chỗ.
Tôi không nhớ gì về giây phút đó – chỉ nhớ khi mở mắt ra, mọi người xung quanh đang hoảng loạn. Tôi nhìn xuống thấy máu chảy ướt đẫm áo, đỏ thẫm như màu đất sét. Một người bạn nhanh trí cởi áo khoác, nhét vào tay tôi để cầm máu. Tôi cố đứng dậy, đầu óc quay cuồng, tim đập nhanh, nhưng không hề biết rằng mình đang bị thương nặng đến thế.
Thầy giáo chạy đến, vòng tay qua vai tôi, dìu tôi đi về phòng y tế. Quãng đường chỉ vài trăm mét mà dài như vô tận. Chúng tôi bước chầm chậm qua sân bóng, qua những bậc thang gồ ghề, qua cả những ánh mắt kinh hãi của học sinh đứng quanh. Tôi không biết rằng từng giây trôi qua đều đang rút ngắn cơ hội sống của mình.
Đến phòng y tế, cô y tá bắt đầu hỏi những câu cơ bản để kiểm tra trí nhớ.
“Bây giờ là năm nào?” — “1998,” tôi đáp. Thật ra khi ấy là năm 2002.
“Vậy Tổng thống Mỹ hiện tại là ai?” — “Bill Clinton.” Lại sai, đáng ra là George W. Bush.
“Em có nhớ mẹ em tên gì không?” — tôi ngập ngừng, đầu óc trống rỗng. Mười giây sau mới lắp bắp, “Patti.”
Đó là câu hỏi cuối cùng tôi nhớ được. Cơn sưng trong não lan nhanh như một cơn bão, khiến tôi bất tỉnh trước khi xe cứu thương đến. Khi xe tới, cơ thể tôi đã gần như tê liệt, hô hấp yếu dần. Tôi bắt đầu co giật, rồi ngưng thở. Các bác sĩ phải bóp bóng để giữ tôi sống. Sau đó họ quyết định chuyển tôi bằng trực thăng đến một bệnh viện lớn ở Cincinnati, vì nơi hiện tại không đủ điều kiện cứu chữa.
Mẹ tôi đã kịp đến bệnh viện, cùng tôi lên trực thăng. Suốt chuyến bay, bà nắm chặt tay tôi – đôi tay nhỏ bé của mẹ bao trọn bàn tay lạnh ngắt của đứa con trai hôn mê. Tôi không biết mẹ đã phải trải qua nỗi sợ hãi như thế nào trong chuyến bay đó, khi con trai mình không còn tự thở nổi.
Cha tôi ở nhà, cố giữ bình tĩnh để trấn an hai đứa em của tôi. Ông vừa dỗ em gái nhỏ đang khóc, vừa phải gọi điện cho người thân, rồi lặng lẽ lái xe hàng giờ đến bệnh viện. Trong lòng ông chắc hẳn chỉ có một lời cầu nguyện: “Xin cho thằng bé sống sót.”
Khi tôi được đưa đến bệnh viện Cincinnati, một đội ngũ gần hai chục bác sĩ và điều dưỡng đã chờ sẵn. Họ vội vã đẩy tôi vào phòng cấp cứu, gắn đầy máy móc quanh người. Não tôi sưng quá nhanh, các cơn co giật liên tiếp xảy ra. Các bác sĩ quyết định đặt tôi vào trạng thái hôn mê nhân tạo để giảm áp lực lên não, đồng thời dùng máy thở hỗ trợ sự sống.
Cha mẹ tôi đã từng đến nơi này — mười năm trước, cũng ở tòa nhà này, họ đưa em gái tôi nhập viện vì ung thư bạch cầu khi mới ba tuổi. Hai năm rưỡi trị liệu, hóa chất, chọc tủy sống – rồi cuối cùng em tôi khỏi bệnh. Họ đã tưởng nỗi đau ấy mãi ở lại phía sau. Nhưng số phận lại đưa họ trở lại đây, lần này với tôi – đứa con trai lớn.
Khi đêm buông xuống, phòng bệnh chỉ còn tiếng máy thở đều đều và ánh đèn trắng lạnh lẽo. Một linh mục đến thăm – vẫn là người từng cầu nguyện cho gia đình tôi năm nào. Cha nắm tay mẹ tôi và nói những lời an ủi, còn bố tôi chỉ ngồi im, mắt đỏ hoe. Đêm đó, họ không ngủ nổi. Mỗi khi chợp mắt, họ lại giật mình dậy, sợ rằng tôi sẽ ngừng thở.
HỒI PHỤC
May mắn thay, sáng hôm sau, các chỉ số sinh tồn của tôi dần ổn định. Bác sĩ quyết định đánh thức tôi khỏi hôn mê. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm giữa những dây ống chằng chịt, và nhận ra mình không còn ngửi được gì. Một điều dưỡng cầm hộp nước táo đưa cho tôi thử. Tôi hít mạnh – đột nhiên, không khí bị ép qua các vết nứt ở hốc mắt khiến nhãn cầu trái lồi ra ngoài. Mọi người sững sờ. Bác sĩ nói mắt tôi sẽ tự trở lại vị trí sau vài ngày, khi khí thoát hết, nhưng không ai biết sẽ mất bao lâu.
Một tuần sau, tôi được phẫu thuật chỉnh lại các xương gãy. Khi xuất viện, khuôn mặt tôi vẫn sưng, mắt trái lồi nhẹ, và mũi được cố định bằng nẹp. Nhìn vào gương, tôi thấy một người xa lạ — méo mó, yếu ớt, và hoàn toàn khác với chàng trai năng động trước kia.
Những tháng tiếp theo thật khắc nghiệt. Tôi bị nhìn đôi hàng tuần liền, đầu đau nhức triền miên, cơ thể rệu rã. Tôi phải học lại cách đi, giữ thăng bằng, cầm nắm. Mất tám tháng để tôi có thể lái xe trở lại. Đôi khi tôi muốn bỏ cuộc – nhưng mỗi lần nhìn thấy cha mẹ mỉm cười động viên, tôi lại gắng thêm chút nữa.
Một năm sau, tôi quay lại sân bóng. Bóng chày là đam mê của tôi, là ước mơ nối dài từ cha tôi – người từng thi đấu cho đội St. Louis Cardinals. Nhưng khi trở lại, tôi không còn là tôi của trước kia. Cú đánh đó đã cướp đi tốc độ, sức mạnh, và sự tự tin của tôi. Tôi bị loại khỏi đội chính, bị đẩy xuống đội dự bị. Đó là một cú sốc khủng khiếp – tôi đã bật khóc như một đứa trẻ ngay trong xe, cảm giác như cả thế giới quay lưng.
Năm cuối trung học, tôi cố gắng hết sức để được trở lại sân đấu, nhưng chỉ được ra sân vài lần – mười một lượt đánh bóng suốt cả mùa. Giấc mơ trở thành vận động viên chuyên nghiệp dường như đã khép lại. Nhưng chính lúc đó, tôi nhận ra một điều: nếu tôi muốn thay đổi cuộc đời, không ai có thể làm điều đó thay tôi.
BÀI HỌC VỀ THÓI QUEN
Hai năm sau, tôi vào đại học Denison – một khởi đầu hoàn toàn mới. Tôi đăng ký vào đội bóng của trường, dù chỉ là tân binh cuối danh sách. Nhưng tôi xem đây là cơ hội để làm lại từ đầu. Tôi bắt đầu tạo dựng lại cuộc sống của mình, từng chút một.
Tôi tập ngủ sớm, dậy sớm. Giữ phòng ký túc xá sạch sẽ, gọn gàng. Mỗi hành động nhỏ – như dọn giường mỗi sáng – khiến tôi cảm thấy mình có kiểm soát cuộc sống. Tôi bắt đầu nâng tạ, đọc sách, học tập nghiêm túc. Dần dần, tôi thấy sự tự tin quay trở lại. Kết thúc năm học đầu tiên, tôi đạt điểm tuyệt đối.
Tôi bắt đầu hiểu rằng: thành công không đến từ những bước nhảy vọt, mà từ những thói quen nhỏ lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Mỗi kỳ học, tôi cải thiện một điều: ăn uống lành mạnh hơn, luyện tập đều hơn, học thêm giờ mỗi tối. Và rồi, kết quả dần hiện ra.
Đến năm hai, tôi được chọn làm vận động viên ném bóng chính. Năm ba, tôi trở thành đội trưởng. Và năm cuối, tôi đạt được ước mơ tưởng chừng đã mất – được bầu chọn là vận động viên nam xuất sắc nhất trường, được vinh danh trong Đội hình Ngôi sao Sinh viên Mỹ của ESPN. Sáu năm trước tôi từng nằm bất tỉnh trên cáng trực thăng, còn giờ đây, tôi đứng trên sân khấu, cầm trong tay huy chương học thuật cao nhất – President’s Medal.
Tôi không kể điều này để khoe khoang, mà để nhấn mạnh một sự thật đơn giản: mọi thay đổi vĩ đại đều bắt đầu từ những thói quen nhỏ bé.
Không có phép màu nào giúp tôi từ bệnh nhân hôn mê trở thành người chiến thắng. Đó là hàng nghìn hành động nhỏ: từng buổi tập, từng giờ học, từng buổi tối kiên trì. Những điều tưởng như vô nghĩa hôm nay chính là nền móng cho kết quả ngày mai.
Từ câu chuyện của mình, tôi rút ra bài học: chất lượng cuộc sống của bạn phụ thuộc vào chất lượng thói quen của bạn.
Nếu bạn duy trì những thói quen cũ, bạn sẽ có những kết quả cũ. Nhưng chỉ cần thay đổi dần – một phần trăm mỗi ngày – cả cuộc đời bạn sẽ khác.
Hành trình này không có lối tắt. Không có một khoảnh khắc “bừng sáng” nào biến tôi thành con người mới. Chỉ có vô số những chiến thắng nhỏ, những bước đi kiên định mỗi ngày. Và chính chuỗi hành động bền bỉ ấy đã đưa tôi đến đây, viết nên cuốn sách này — một lời chứng cho sức mạnh của thói quen nguyên tử: những thay đổi nhỏ tạo ra khác biệt lớn.


