Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



Chương 1: KHÁM PHÁ NHIỀU ĐIỀU
Chúng tôi đi xuống phố, tay trong tay, chẳng có gì phải vội. Totoca đang dạy tôi về cuộc sống. Và điều đó khiến tôi thực sự hạnh phúc — được anh trai nắm tay và dạy cho nhiều điều.
Nhưng đó là những bài học về thế giới bên ngoài, còn ở nhà, tôi học hỏi bằng cách tự mày mò, tự khám phá và… tự làm sai. Tôi mắc lỗi nhiều, và vì mắc lỗi, tôi thường bị ăn đòn. Cho tới tận gần đây, tôi vẫn chưa bị ai đánh bao giờ.
Nhưng rồi, khi mọi người bắt đầu nghe được chuyện này chuyện nọ, họ nói tôi là quỷ, là quái vật, là tiểu yêu tóc hung. Tôi không muốn biết gì về những điều ấy. Nếu không phải đang ở bên ngoài, có lẽ tôi đã bắt đầu hát rồi — vì hát thú vị lắm.
Ngoài ca hát, Totoca còn biết làm một điều khác nữa: anh có thể huýt sáo. Nhưng dù cố gắng đến mấy, tôi cũng chẳng thể bắt chước anh được — chẳng âm thanh nào bật ra cả.
Để an ủi tôi, anh bảo chuyện đó cũng bình thường thôi, rằng tôi chưa có cái miệng của người biết huýt sáo.
Thế nên, vì không thể hát thành lời, tôi hát thầm ở trong lòng.
Thoạt đầu điều đó thật kỳ cục, nhưng dần dần, tôi thấy hát như thế lại rất vui. Và lúc này, tôi đang nhớ lại một bài hát mẹ thường hát khi tôi còn bé xíu.
Mẹ đứng bên chậu giặt, mảnh khăn buộc quanh đầu để che nắng. Với chiếc tạp dề ôm quanh thắt lưng, mẹ đứng đó hết giờ này đến giờ khác, dầm tay trong nước, khiến xà phòng nổi cơ man nào là bọt.
Sau đó, mẹ vắt kiệt nước khỏi quần áo, đem ra dây, phơi lên, kẹp lại, rồi kéo chiếc dây phơi lên cao. Mẹ làm thế với tất cả quần áo. Mẹ giặt thuê cho nhà bác sĩ Faulhaber để kiếm thêm chút ít giúp trang trải chi phí sinh hoạt.
Mẹ cao, gầy, nhưng rất đẹp. Da mẹ rám nắng, tóc thẳng và đen. Khi mẹ không cột tóc, mái tóc ấy xõa dài đến tận thắt lưng.
Nhưng tuyệt nhất là khi mẹ hát — và tôi hay quanh quẩn bên mẹ học lỏm:
Chàng thủy thủ ơi, chàng thủy thủ ơi
Chàng thủy thủ của nỗi buồn ơi
Vì chàng, ngày mai em sẽ chết…Những con sóng xô bờ
Quăng mình lên bờ cát
Chàng ra khơi rồi,
Chàng thủy thủ ơi…Tình yêu của chàng
Chẳng được nổi một ngày
Tàu nhổ neo rồi,
Tàu ra khơi…
Bài hát đó luôn khiến lòng tôi dâng lên một nỗi buồn khó hiểu.
Totoca giật tay tôi, làm tôi bừng tỉnh.
— “Sao thế, Zezé?”
— “Không sao ạ. Em đang hát thôi mà.”
— “Hát ư?”
— “Vâng.”
— “Vậy chắc anh điếc rồi.”
Anh ấy không biết con người ta có thể hát thầm sao? Tôi im lặng. Nếu anh không biết, tôi cũng chẳng định dạy anh.
Chúng tôi đã tới lề đường quốc lộ Rio–São Paulo. Trên quốc lộ có đủ mọi loại xe: xe tải, xe con, xe ngựa, xe đạp.
— “Này, Zezé, chuyện quan trọng đây này. Trước hết, chúng ta phải quan sát thật kỹ một chiều, sau đó nhìn chiều kia. Bây giờ, sang đường nào.”
Chúng tôi chạy sang đường.
— “Em có sợ không?”
Tôi sợ, nhưng tôi lắc đầu.
— “Chúng mình làm lại nhé. Sau đó anh muốn xem em đã biết cách hay chưa.”
Chúng tôi chạy trở lại phía bên kia đường.
— “Bây giờ em sang đường đi. Đừng ngập ngừng, bởi vì em lớn rồi mà.”
Tim tôi đập nhanh hơn.
— “Nào, sang đi.”
Tôi chạy sang đường, gần như nín thở. Tôi đợi một chút, rồi anh ra hiệu cho tôi quay trở về chỗ anh.
— “Lần đầu mà làm được thế là tốt đấy. Nhưng em đã quên một điều: em phải nhìn cả hai phía xem có xe đang chạy tới không. Không phải lúc nào anh cũng có mặt ở đây để ra hiệu cho em đâu. Chúng ta sẽ thực hành thêm trên đường về nhé. Nhưng giờ thì đi thôi, anh muốn chỉ cho em một thứ.”
Anh cầm tay tôi, và chúng tôi lại bắt đầu bước đi, thong thả.
Tôi không cách nào thôi nghĩ về một cuộc trò chuyện cách đây ít lâu.
“Totoca.”
“Gì cơ?”
“Anh đã cảm nhận được tuổi chín chắn chưa?”
“Thứ vớ vẩn gì vậy?”
“Bác Edmundo nói đấy. Bác bảo em khôn trước tuổi, và rằng chẳng bao lâu nữa em sẽ đến tuổi chín chắn. Nhưng em chẳng cảm thấy có gì khác cả.”
“Bác Edmundo bị ngớ ngẩn đấy. Bác ấy luôn nhồi những thứ vớ vẩn vào đầu em.”
“Bác ấy không ngớ ngẩn đâu. Bác ấy khôn ngoan, và khi lớn lên, em muốn trở nên khôn ngoan, trở thành nhà thơ, và thắt nơ bướm. Một ngày nào đó, em sẽ được chụp ảnh chân dung thắt nơ hẳn hoi.”
“Tại sao lại thắt nơ?”
“Bởi vì anh không thể trở thành nhà thơ nếu không thắt nơ. Khi bác Edmundo cho em xem ảnh các nhà thơ trong cuốn tạp chí, em thấy ai cũng thắt nơ cả.”
“Zezé, em phải thôi đi, đừng tin mọi điều bác ấy nói nữa. Bác ấy hơi… biêng biêng đấy. Nghĩa là hơi hâm hâm.”
“Anh bảo bác ấy là người nói xạo mà.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.”
“Không, giống nhau đấy. Hôm nọ cha kể về ông Labonne, cha nói ‘Lão chó đẻ ấy là một kẻ nói xạo trời đánh thánh vật’, mà chẳng ai tát cha lệch mặt cả.”
“Người lớn nói thế thì không sao.”
Chúng tôi im lặng vài phút.
“Bác Edmundo không… mà ‘biêng biêng’ là gì hả anh?”
Anh giơ ngón tay chỉ lên đầu, quay quay mấy vòng trong không khí.
“Không, bác ấy không phải vậy. Bác ấy tốt lắm. Bác ấy dạy em nhiều điều, và chỉ đánh em có mỗi một lần, lại còn chẳng đánh mạnh nữa.”
Totoca giật mình:
“Bác ấy đánh em à? Khi nào?”
Tôi kể lại chuyện cái kính đọc báo, chuyện tôi đòi tiền bi… và bị bác phát cho một cái vào lưng. Totoca bật cười phá lên:
“Thật đúng là đồ quỷ nhỏ! Đi tránh đòn ở nhà mà vẫn bị ăn đòn ở chỗ khác!”
Sau đó, chúng tôi đi tiếp. Anh chỉ tay về phía một ngôi nhà:
“Nó đấy. Thích không?”
Đó là một ngôi nhà màu trắng, có những ô cửa sổ màu xanh dương, im lặng như tờ.
“Có ạ… nhưng tại sao chúng ta phải chuyển đến đây?”
“Thay đổi cũng tốt mà.”
Anh đứng nhìn qua hàng rào, chỉ cho tôi thấy cây xoài ở bên này và cây me ở bên kia.
“Em là đứa hay chạy lăng xăng, nhưng em không biết nhà mình đang có chuyện gì đâu. Cha thất nghiệp rồi, đúng không? Đã sáu tháng kể từ khi cha choảng nhau với ông Scottfield và bị đuổi việc. Giờ thì mẹ sắp đi làm ở xưởng English Mill trong thành phố. Ở nhà mới này, ta sẽ tiết kiệm được tiền thuê, chứ cái nhà kia cha nợ tám tháng rồi. Em còn nhỏ nên không phải lo, nhưng anh phải giúp thật lực đấy.”
Tôi ngẩng đầu, hỏi:
“Totoca, họ có mang con báo đen và hai con sư tử cái đến đây không?”
“Dĩ nhiên! Và lão gia nhân này sẽ phải tháo dỡ cả chuồng gà.”
Anh cười nhìn tôi:
“Anh chính là người sẽ dỡ vườn thú và dựng lại ở đây.”
Tôi thở phào — bởi nếu không, tôi sẽ phải kiếm thứ khác để chơi với em út Luis.
Và rồi, tôi kể cho anh nghe bí mật lớn nhất — chuyện tôi biết đọc.
Anh không tin. Tôi kể hết mọi chuyện: về bác Edmundo, về con ngựa Vua Bạc, và buổi tối khi Jandira nâng tôi lên đọc lời cầu nguyện dán trên tường…
Tất cả mọi người trong nhà đã kinh ngạc. Gloria, Jandira, hàng xóm — ai cũng xúm lại nghe tôi đọc. Không sai một chữ nào.
Họ gọi đó là phép lạ, còn tôi thì chẳng hiểu nổi mình đã học bằng cách nào.
Cuối cùng, bác Edmundo ôm tôi thật chặt, bàn tay run run nâng cằm tôi lên:
“Cháu rồi sẽ tiến xa, khỉ con ạ. Không phải ngẫu nhiên tên cháu là José. Cháu sẽ là mặt trời, và các vì sao sẽ sáng lấp lánh quanh cháu.”
Tôi không hiểu bác nói gì, chỉ thấy ấm áp.
Bác bảo: “Đó là câu chuyện về Joseph. Khi nào cháu lớn hơn một chút, bác sẽ kể cho cháu nghe.”
Tôi mê mẩn các câu chuyện. Chuyện càng khó hiểu, tôi càng thích.
Tôi vỗ vỗ con ngựa nhỏ của mình một lúc lâu rồi ngước lên hỏi:
“Bác có nghĩ tuần tới cháu sẽ lớn hơn một chút không, bác?”


