Sách Thiên Đường Tiền Xu Tập 2 PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Thiên Đường Tiền Xu Tập 2 PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Thiên Đường Tiền Xu Tập 2 PDF tải FREE có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Thiên Đường Tiền Xu Tập 2 PDF tải FREE có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

MỞ ĐẦU

Một người đàn ông nhỏ thó trông đến là kỳ lạ đang bước đi.
Người này trùm áo choàng đen có cánh kín mít từ đầu đến chân, hai tay xách đồ đạc cồng kềnh. Những món đồ trông rõ nặng, vậy mà anh ta bước đi nhẹ bẫng như thể đang bay.

Mỗi lần chân người đàn ông chạm đất, chiếc áo lại kêu phần phật, chẳng khác nào vỗ cánh. Không những thế, bên dưới áo choàng còn thấp thoáng chiếc mỏ màu đen.

Người đàn ông kỳ lạ cứ thế băng qua con hẻm hẹp, rồi nhanh chóng dừng chân ngay trước một cửa hàng nhỏ.

“Xin lỗi, có ai không ạ? Chuyển phát nhanh Quạ Đêm đây. Có bưu phẩm từ tiệm Ma Trơi gửi tới cho bà chủ tiệm Thiên Đường Tiền Xu.”

Giọng khàn khàn của người đàn ông nhỏ thó vừa dứt, một người phụ nữ cao to từ trong cửa tiệm bước ra. Người này cao dễ phải gấp đôi người đàn ông kia, tướng tá lại bệ vệ. Người phụ nữ mỉm cười nói:

“Anh vất vả quá. Phiền anh đặt ở đằng kia giúp tôi. Phí vận chuyển hết bao nhiêu vậy anh?”
“Không cần đâu ạ, tiệm Ma Trơi đã thanh toán rồi.”
“À à, thế hả. Vậy mời anh cái này, chỉ là chút tấm lòng của tôi thôi.”
“Thạch gió đêm? Ôi quý hóa quá. Vậy tôi không khách sáo ạ.”

Người đàn ông vui vẻ nhận lấy món thạch, cúi chào thật thấp rồi đột ngột quay lưng biến mất. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, chỉ còn lại tiếng vỗ cánh phần phật.

Sau khi người đàn ông đi mất, bà chủ tiệm mới tự bê đồ vào trong, bóc lớp giấy gói ra. Bên trong là thứ gì đó như một chiếc máy cỡ nhỏ. Trong máy lại đựng đầy những hộp cầu rỗng.

“Ha ha, cuối cùng tiệm Ma Trơi cũng làm xong đồ ta nhờ rồi. Với thứ này, ta sẽ có thêm rất nhiều khách hàng may mắn đây. Ừm, có thể nói đây chính là chi nhánh của Thiên Đường Tiền Xu. Chà, ta sẽ đặt cái máy bán hàng này ở đâu bây giờ nhỉ?”

Bà chủ tiệm vừa cười đắc ý vừa ngẫm nghĩ một lúc lâu.


BÁNH CUỘN SIÊU TRỘM

Hidemoto vừa thở hổn hển vừa chạy vào một con hẻm tối.
Hắn có cảm giác dù mình có chạy thế nào, chạy kiểu gì, những kẻ phía sau vẫn sẽ đuổi kịp.

Khỉ thật! Là đám cảnh sát đây mà. Cảnh sát gì mà lại đi rình bắt cả trộm vặt như mình chứ. Đúng là lũ rỗi hơi. Muốn bắt thì bắt bọn trộm tài sản kia kìa…

Hidemoto chửi thầm trong bụng.
Đúng vậy, Hidemoto là một tên trộm — hơn thế nữa, là một tên trộm vặt vãnh tầm thường. Hắn vụng về, nhát gan, chỉ dám đột nhập khi chủ nhà đi vắng hoặc lấy cắp đồ ở cửa hàng tiện lợi, ấy vậy mà toàn hỏng việc.

Lần này cũng thế. Đói quá nên hắn định trộm cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, ai ngờ đúng lúc đó mấy người đàn ông rần rần từ đâu kéo tới.

Thôi chết rồi!

Cũng may hắn vẫn còn trực giác của một tên trộm, nhận ra đám người đó chính là cảnh sát mặc thường phục, Hidemoto lập tức tháo chạy. Hắn lao ngay vào con hẻm bên cạnh, rồi chỉ biết phó mặc cho đôi chân chạy bán sống bán chết.

Chạy được một lúc, cuối cùng hắn cũng phải dừng lại vì không còn chút sức lực nào nữa. Hắn dỏng tai nghe ngóng nhưng không thấy động tĩnh gì — xem ra thoát rồi. Trời tối đen như mực làm hắn lao phải con hẻm này nhưng hóa ra lại hay.

Hidemoto thở dốc, ngồi thụp xuống nền đất bẩn thỉu. Đầu gối hắn run bần bật, hơi thở gấp gáp. Hắn đã bốn mươi sáu tuổi rồi; hồi đôi mươi, chạy trốn kiểu này có thấm gì, nhưng giờ lực bất tòng tâm.
Lần tới, có khi hắn sẽ chạy không nổi, cứ ngồi đấy chờ bị tóm cũng nên.

Cảm giác sợ hãi đó vẫn dai dẳng đeo bám tâm trí Hidemoto. Hắn muốn được thanh thản, muốn giải thoát khỏi nỗi sợ khủng khiếp này.

Đúng lúc ấy, Hidemoto chợt có linh cảm — hắn quay người lại.
Ở phía sâu tận cùng con hẻm có một cửa hàng nhỏ. Cửa hàng trông có vẻ lâu đời, biển hiệu khang trang đề tên: “Thiên Đường Tiền Xu”. Gần nửa đêm rồi mà vẫn mở cửa.

Tò mò không biết đó là cửa hàng gì, Hidemoto căng mắt nhìn. Thế rồi hắn ngạc nhiên khi thấy trong quầy bày vô số bánh kẹo đủ sắc màu.

Ra là tiệm bánh kẹo à…

Hồi nhỏ hắn cũng hay đến tiệm bánh kẹo lắm. Lần đầu tiên hắn ăn trộm cũng là ở tiệm bánh kẹo — hắn đã qua mắt được bà chủ, lén nhét một cục thạch đỏ vào túi rồi bước ra khỏi cửa, tim đập thình thịch. Từ đó, hắn sa chân vào trộm cắp.

Hidemoto vừa hối hận, vừa hoài niệm, vừa tiến gần tiệm bánh như bị lôi cuốn bởi một sức hút kỳ lạ nào đó.
Cảnh sát có thể đuổi kịp hắn bất cứ lúc nào, nhưng đám bánh kẹo trong tiệm cứ níu chặt lấy trái tim hắn.

Bánh giầy mến mộ, Nước chanh giả bệnh, Hạnh nhân hải tặc, Kẹo thời tiết, Bánh xèo lộn xộn, Soda Tengu, Pinocchio Pick, Bánh đậu đỏ nửa đêm…

Toàn những loại hắn chưa từng thấy. Hidemoto vui mừng khôn xiết.
Hắn say sưa ngắm nghía, thì một cái bóng to lớn chậm rãi trượt ra từ bóng tối sâu bên trong. Cái bóng biến thành một người phụ nữ cao to đứng trước mặt hắn.

Người này tạng người to con, cao hơn Hidemoto cả hai cái đầu. Chị ta mặc kimono đỏ tím, mái tóc cài vô số trâm, khuôn mặt trẻ nhưng tóc bạc trắng. Đôi môi đỏ chót nở nụ cười bí hiểm đầy ẩn ý.

Người này không xoàng đâu…

Hidemoto bắt đầu run lên nhưng không thể chạy trốn. Toàn thân hắn như bị khâu dính với cái bóng của chính mình.

Người phụ nữ cúi đầu:

“Chào mừng quý khách đến với Thiên Đường Tiền Xu — tiệm bán hàng cả ban đêm của chúng tôi. Mời quý khách cứ từ từ xem hàng.”
“À, chẳng là tôi…”
“Tiệm bánh kẹo của chúng tôi có thể biến điều ước của những khách hàng may mắn thành hiện thực. Xin hãy nói cho tôi biết quý khách muốn gì.”

Bị áp đảo bởi khí thế ấy, Hidemoto buột miệng nói thật:

“Tôi muốn trở thành một tên trộm tài giỏi — một siêu trộm huyền thoại, xuất sắc hơn người và không bao giờ bị tóm!”

Vừa dứt lời, hắn biết mình lỡ miệng. Nhưng bà chủ tiệm chỉ khẽ gật đầu:

“Nếu vậy, có một món lý tưởng cho quý khách đây.”

Bà lấy ra một chiếc bánh mì ngọt phủ đường trắng, hình dáng như cặp ria mép. Trên túi ni-lông trong suốt ghi: “Bánh cuộn siêu trộm”.

Tim Hidemoto đập rộn ràng.

Chiếc bánh này là của mình! Định mệnh bảo nó phải là của mình!

Bà chủ khẽ nói:

“Đây là Bánh cuộn siêu trộm. Nó có một trăm yên thôi.”

Hidemoto vội vàng đưa tiền.

“Ồ, quả nhiên — đồng một trăm yên của năm Chiêu Hòa thứ năm mươi sáu rồi. Xin mời, bánh của quý khách đây.”

Hidemoto vui mừng khôn xiết, lâng lâng như vừa trúng vé số.
Bà chủ khẽ thủ thỉ:

“Quý khách nên tiết chế vừa phải thôi. Trên đời có những người may mắn hơn quý khách nhiều. Nếu quên điều đó thì…”

Nhưng Hidemoto chẳng để tâm. Hắn lao ra khỏi cửa hàng, đứng giữa con hẻm tối, nhìn ngắm chiếc bánh lấp lánh trong tay.

Trên túi ghi:

“Ưu điểm của chiếc bánh này là có thể hành động ẩn danh dưới lớp cải trang tùy chọn… Sau khi ăn bánh, bạn sẽ sở hữu năng lực trộm cắp. Không ai nhớ được khuôn mặt bạn. Nào, cùng bước vào thế giới trộm cắp đẳng cấp thôi!”

Bước thì bước!

Hidemoto xé túi, cắn một miếng. Bánh ngon tuyệt — vỏ giòn, ruột mềm, vị ngọt quyến rũ.
Vừa ăn xong, hắn cảm thấy mọi nỗi sợ biến mất.

Ra tới phố, hắn chạm trán cảnh sát — nhưng họ lướt qua như không thấy.

Bánh cuộn siêu trộm có năng lực thật rồi!

Từ hôm đó, Hidemoto liên tiếp trộm cắp. Giữa ban ngày, hắn công khai lấy đồ quý trước mặt nhân viên mà chẳng ai nhớ mặt. Tin tức về “tên trộm bí ẩn” khiến cả nước xôn xao, còn hắn thì khoái chí.

Mọi người đều chú ý đến mình… Mình sẽ gửi thư thách đấu như siêu trộm Lupin!

Và hắn làm thật — gửi thư cho cảnh sát, công khai giờ trộm, rồi vẫn lấy được món đồ ngay giữa vòng vây. Hắn càng say mê, càng mất kiểm soát.

Khoảng một tháng rưỡi sau, Nhật Bản mượn được một chiếc vương miện tuyệt phẩm từ nước ngoài — vương miện của hoàng tộc Nga, khảm ngọc lục bảo và ngọc trai lộng lẫy.

Hidemoto liếm môi:

Đây mới xứng đáng với danh siêu trộm Lupin của mình!

Và thế là, hắn bắt đầu lên kế hoạch trộm báu vật ấy, đang được trưng bày tại bảo tàng…