Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



MỘT – CÁI CHẾT RÌNH RẬP
Sau khi đi vòng quanh các bức tường của lâu đài, Arsène Lupin trở lại điểm xuất phát. Đúng là không có một lỗ hổng nào, và người ta chỉ có thể vào trong lãnh địa của Maupertuis bằng một cửa nhỏ thấp khóa kỹ bên trong, hoặc bằng cửa chính song sắt, gần đó có chòi gác thường xuyên canh giữ.
— Được, ta sẽ có cách. — Lupin nói.
Lách vào giữa bãi cây, anh giấu chiếc xe gắn máy, rồi tháo một cuộn dây quấn dưới yên xe ra. Anh tiến đến một nơi đã quan sát trước: ở đó, sát mép rừng, có nhiều cây cao viền phía trong tường, nằm trong khu đất săn.
Lupin buộc chặt một hòn đá ở đầu mút dây, tung lên cho nó móc vào một cành lớn, đủ cho anh có thể ghì xuống, đu lên, nhấc chân khỏi mặt đất trong khi cành cây tự nâng lên. Nhờ đó, anh vượt qua bức tường, trượt dốc xuống thân cây rồi nhẹ nhàng nhảy xuống thảm cỏ.
Bấy giờ là mùa đông. Giữa những nhánh cây trụi lá, phía trên bãi trũng của thảm cỏ, anh đã nhìn thấy lâu đài Maupertuis ở đằng xa. Sợ bị trông thấy, anh nấp sau một lùm cây lãnh sam. Với ống nhòm, anh nghiên cứu mặt trước tĩnh mịch và âm u của lâu đài. Tất cả các cửa sổ đều đóng kín, tưởng chừng như ngôi nhà không có người ở.
Lupin thì thầm:
— Ủa, trang viên mà chẳng vui! Thế là ta chưa phải kết thúc cuộc đời tại đây.
Có tiếng chuông đồng hồ điểm ba giờ. Một cánh cửa ở tầng trệt mở ra phía bồn đất, bóng một người đàn bà vẻ thanh tao, mặc áo khoác đen bước ra.
Người đàn bà đi dạo, bước ngang bước dọc trong vài phút. Một bầy chim vây quanh nàng, nàng ném cho chúng những vụn bánh mì; rồi nàng bước xuống những bậc đá dẫn đến bãi cỏ chính.
Bằng ống nhòm, Lupin thấy rõ mồn một hình ảnh cô gái đang đi về phía mình. Nàng cao lớn, tóc hoe, dáng yêu kiều của một thiếu nữ. Với những bước đi nhanh nhẹn, nàng ngắm nhìn mặt trời nhợt nhạt của tiết tháng Chạp, đùa giỡn, ngắt những cành khô hai bên đường.
Gần được hai phần ba khoảng cách, thì có tiếng sủa hung dữ của một con chó giống Đan Mạch khổng lồ xồ ra từ một ngôi lán gần đấy. Nó đứng chồm lên bằng hai chân, cổ bị níu lại bởi một sợi xích sắt dài.
Cô gái tránh xa một chút rồi đi tiếp, không để ý nhiều. Con chó càng giận dữ, chồm lên kéo mạnh cái vòng cổ đến nghẹt thở. Đã qua được bốn mươi mét, có lẽ vì sốt ruột vì tiếng sủa, cô quay người lại, giơ tay doạ dẫm. Con chó Đan Mạch giận dữ, giật lùi sát tận ổ rồi nhảy lên hung dữ không gì cản nổi. Cô gái kêu lên một tiếng khiếp sợ. Con chó vượt qua khoảng cách, kéo theo sợi dây xích bị đứt.
Cô gái vùng chạy, miệng kêu cứu rối rít. Sau lưng, chỉ với vài cú nhảy, con chó đã đuổi kịp. Cô ngã chúi xuống, tuyệt vọng, và con chó đã chồm lên chân nàng.
Đúng lúc ấy, có một tiếng nổ. Con chó bật lên, chúi xuống, chân gãi đất, rồi nằm bẹp hẳn, tru lên nhiều lần. Tiếng của nó dần khản đặc, rồi tắt hẳn.
— Chết mày! — Lupin nói, trong khi anh nhanh chóng chạy lên, định bắn phát thứ hai.
Cô gái đã đứng dậy, mặt tái mét, bước chệnh choạng. Nàng hết sức ngạc nhiên, nhìn người đàn ông lạ mặt vừa cứu mình.
— Cảm ơn… Tôi rất sợ… May mà kịp… Xin cảm ơn ông.
Lupin ngả mũ:
— Thưa cô, xin cho phép tôi tự giới thiệu… Paul Daubreuil. Nhưng trước khi giải thích rõ, tôi xin phép cô một phút.
Anh cúi xuống con chó, xem xét sợi dây xích nơi nó giằng đứt.
— Đúng như thế! Đúng như tôi đã dự đoán! Mẹ kiếp! Sự việc xảy ra dồn dập… Đáng lẽ tôi phải đến sớm hơn.
Trở lại chỗ cô gái, anh nhanh nhảu nói:
— Cô ạ, chúng ta đừng để mất thời giờ. Sự có mặt của tôi trong khu săn bắn này hoàn toàn khác thường. Tôi không muốn có ai bắt gặp, và đó là lý do chỉ liên quan đến cô. Cô cho là ở lâu đài người ta có nghe được tiếng súng không?
— Tôi không nghĩ vậy.
— Hôm nay, cha cô có ở lâu đài không?
— Cha tôi đau, đã nằm từ nhiều tháng nay, phòng của ông nhìn ra mặt kia. Họ cũng ở và làm việc ở phía ấy. Không ai đến đây bao giờ, chỉ có tôi dạo quanh thôi.
— Có thể người ta không trông thấy tôi, vì những gốc cây này che cho chúng ta?
— Có thể.
— Vậy tôi có thể nói chuyện thoải mái với cô chứ?
— Hẳn thế, nhưng tôi không hiểu rõ lý do…
— Cô sẽ hiểu.
Anh tiến gần hơn:
— Cách đây bốn hôm, cô Jeanne Darcieux, cô có gửi một lá thư cho bạn cô là Marceline ở Versailles?
— Tại sao ông biết được? Tôi đã xé bức thư ấy trước khi viết xong cơ mà?
— Và cô đã ném những mảnh vụn trên vệ đường dẫn đến lâu đài Vendôme?
— Quả thế…
— Những mảnh giấy ấy đã được nhặt lên. Và thế là ngay ngày hôm sau, tôi đã nắm được.
— Vậy ra… ông đã đọc? — Jeanne Darcieux cáu kỉnh.
— Vâng, tôi đã phạm tội tò mò, nhưng tôi không hối hận, vì có thế tôi mới cứu được cô.
— Cứu tôi? Vì sao?
— Khỏi cái chết đang đến.
Cô gái rùng mình:
— Tôi không thể bị đe doạ bằng cái chết.
— Có đấy, thưa cô. Tháng Mười vừa rồi, cô ngồi đọc sách trên chiếc ghế dài ở bồn đất. Cùng giờ ấy, một tấm đá mái rơi xuống, thiếu vài xen-ti-mét nữa là cô bị đè nát.
— Một sự ngẫu nhiên…
— Rồi tháng Mười Một, cô đi qua vườn rau dưới ánh trăng. Một phát súng bắn ra, viên đạn bay sát tai cô.
— Nhưng tôi tưởng là…
— Và mới tuần trước, chiếc cầu nhỏ bắc qua sông ở bãi săn bị sụp khi cô đi qua. Chính nhờ thần may mắn mà cô bám được rễ cây.
Jeanne gượng cười:
— Được, nhưng chẳng sao cả, tôi nghĩ đó chỉ là trùng hợp thôi.
— Không, cô ạ. Một lần có thể là trùng hợp, hai lần cũng tạm chấp nhận, nhưng ba lần, với cùng kiểu hành vi, không thể là ngẫu nhiên được. Chính vì vậy tôi đến để cứu cô, và sự can thiệp của tôi chỉ hiệu quả nếu bí mật.
Anh giơ sợi xích lên:
— Cô xem khâu cuối cùng đi, nó bị giũa gần đứt. Nếu không, một sợi xích chắc thế này không thể nào đứt ra được.
Jeanne tái mặt, run rẩy:
— Nhưng kẻ nào đã muốn tôi như vậy? Thật kinh khủng… Tôi có làm hại ai đâu… Nhưng, chắc ông nói đúng… Hơn nữa… có thể cha tôi cũng đang bị đe dọa.
— Người ta cũng tấn công cha cô?
— Không thể, vì cha tôi nằm liệt, không ra khỏi phòng. Nhưng bệnh trạng của ông thật bí hiểm! Ông mất sức, không bước được, ngạt thở như tim ngừng đập… Ôi, thật khủng khiếp!
Lupin nhẹ giọng:
— Cô đừng lo. Nếu cô tin tưởng tôi tuyệt đối, tôi tin sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn anh, giọng nhỏ:
— Vâng, tôi sẽ nghe ông.
— Tốt. Tôi cần cô trả lời vài câu hỏi…
Anh hỏi dồn:
— Con vật này chưa bao giờ tuột xích phải không?
— Chưa bao giờ.
— Ai cho nó ăn?
— Người gác.
— Anh ta có thể đến gần nó?
— Vâng, chỉ có mình anh ta, vì con chó rất dữ.
— Cô không nghi ngờ anh ta chứ?
— Không, họ đều trung thành.
— Ở lâu đài cô không có bạn?
— Không.
— Không có anh em?
— Không.
— Vậy cha cô chỉ có cô bảo vệ?
— Vâng.
— Cô có kể cho ông biết chuyện này?
— Có, nhưng bác sĩ bảo tôi đừng làm ông xúc động.
— Mẹ cô thì sao?
— Mẹ tôi mất đã mười sáu năm, lúc ấy tôi gần năm tuổi.
Lupin gật đầu:
— Rất tốt. Trong lúc này, những gì cô nói thế là đủ. Nhưng sẽ không thận trọng nếu tôi còn ở đây lâu hơn.
— Nhưng lát nữa, người gác nhìn thấy con chó này thì sao?
— Cứ nói là cô bắn để tự vệ.
— Tôi đâu có mang súng.
— Cần phải tin là có, bởi vì chính cô đã giết nó. Người ta sẽ tin điều mình muốn tin. Cái chính là tôi sẽ không bị nghi ngờ nếu đến lâu đài.
— Đến lâu đài? Ông có ý định thế à?
— Có thể. Và từ tối nay.
Jeanne nhìn anh, giọng thành thực:
— Tôi rất bình tĩnh.
— Tốt, thế là mọi chuyện sẽ ổn. Xin chào, hẹn gặp lại tối nay.
Cô gái rời đi. Lupin dõi theo cho đến khi cô khuất sau góc lâu đài, thì thầm:
— Người đâu mà đẹp vậy! Thật uổng nếu tai họa xảy ra với cô ấy. May sao gã Arsène Lupin này còn biết thận trọng.


