Tải FREE sách Cửa Hiệu Tự Sát PFD có tiếng Việt

Tải FREE sách Cửa Hiệu Tự Sát PFD có tiếng Việt

Tải FREE sách Cửa Hiệu Tự Sát PFD có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Cửa Hiệu Tự Sát PFD có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

Cửa Hiệu Nhà Tuvache

Đó là một cửa hiệu nhỏ, nơi ánh nắng vui tươi chẳng bao giờ lọt vào.
Cánh cửa sổ duy nhất nằm bên trái cửa ra vào, lại bị che khuất bởi những khối hình nón bằng giấy và những chiếc hộp các-tông.
Trên then chốt cửa, lủng lẳng treo một chiếc bảng con.

Trên trần nhà, ánh sáng lạnh lẽo của những chiếc đèn nê-ông chiếu xuống người khách hàng duy nhất.
Bà tiến lại gần một đứa bé đang nằm trong chiếc nôi màu xám.

– Ôi, nó cười kìa!

Một người phụ nữ trẻ hơn – bà chủ cửa hiệu – ngồi gần cửa sổ, đối diện chiếc két thu ngân, liền la lớn:

– Cái gì? Con trai tôi cười à? Không đời nào, nó không cười! Chắc chỉ là một nếp nhăn ở khóe miệng thôi. Sao nó lại cười được chứ?

Bà lại cúi xuống đếm tiền. Trong khi đó, người khách hàng cao tuổi chống gậy, bước chệch choạng quanh chiếc xe nôi có mái che được kéo lên.
Đôi mắt bà ta đục mờ vì tuổi tác, vẫn khăng khăng:

– Hình như đúng là nó đang cười…

– Không thể nào! Trong gia đình họ Tuvache này, không ai biết cười cả! – Bà mẹ quả quyết, nghiêng người qua quầy tính tiền để kiểm chứng.

Bà ngẩng cao đầu, gọi to:

– Mishima, lên đây xem nào!

Dưới nền gạch, một cánh cửa bật mở, và một cái đầu trọc ló ra.

– Gì thế? Có chuyện gì à?

Mishima Tuvache bước lên, tay xách túi xi măng, đặt xuống sàn. Người vợ thuật lại:

– Bà khách bảo rằng Alan đang cười.

– Lucrèce, em nói gì vậy?

Ông phủi bụi xi măng, bước lại gần nôi, nhìn đứa bé bằng vẻ nghi ngờ rồi kết luận:

– Chắc là nó đang sợ. Mấy nếp nhăn ở miệng chỉ là phản xạ thôi. Nhiều người lầm tưởng đó là nụ cười, nhưng thực ra chỉ là nhăn nhó.

Ông luồn tay qua mái che, chỉ cho người khách xem:

– Bà nhìn này, nếu tôi kéo mép môi nó xuống, thấy chưa – không phải cười đâu. Nó bí xị giống như anh chị nó hồi nhỏ.

– Anh thả tay ra xem.

Ông vừa buông tay, bà khách reo lên:

– Đó, thấy chưa, rõ ràng nó đang cười!

Mishima đứng thẳng người, ưỡn ngực, gắt:

– Nào, rốt cuộc bà muốn gì đây?

– Tôi muốn mua một sợi dây thừng để treo cổ.

– Trần nhà nhà bà cao không? Không biết à? Thế thì sợi này đủ, hai mét thôi, có sẵn thòng lọng. – Ông lôi từ quầy ra một sợi dây. – Bà chỉ việc xỏ đầu mình vào.

Bà khách trả tiền, quay lại nhìn đứa bé lần cuối:

– Thật ấm lòng khi thấy một đứa trẻ đang cười.

– Ừ, cứ cho là vậy! – Mishima càu nhàu. – Đi đi, về nhà còn việc hay hơn.

Bà già thất thểu ra khỏi cửa hiệu, sợi dây thừng quấn quanh vai, khuất dần dưới bầu trời xám đục.

Mishima quay lại, càu nhàu:

– Rảnh nợ! Bà già nhiều chuyện quá. Thằng bé đâu có cười.

Lucrèce vẫn ngồi bên chiếc két, cạnh nôi. Bỗng tiếng cót két vang lên, xen lẫn tiếng líu lo và… tiếng cười trẻ thơ.
Hai vợ chồng nhìn nhau sững sờ.

– Chết thật…


Bài Học Đầu Tiên

– Alan! Mẹ phải nhắc con bao nhiêu lần nữa đây? Chúng ta không nói “tạm biệt” khách hàng khi họ ra về, mà phải nói “vĩnh biệt”, vì họ sẽ không bao giờ quay lại!

Lucrèce Tuvache nghiêm giọng, đôi tay giấu sau lưng một tờ giấy đang run lên.
Bà cúi người xuống, nhìn đứa con trai nhỏ mặc quần short, giọng gay gắt:

– Và thôi ngay cái kiểu hát “Xin chào buổi sáng tốt lành!” khi khách bước vào! Con phải nói: “Con chúc bà một buổi sáng đen đủi…” hoặc “Con chúc ông một buổi tối đáng nhớ.”
Nhất là đừng cười nữa! Con muốn khách chạy mất à?
Ở đâu ra cái kiểu giơ hai ngón tay bên tai và cười tươi thế hả?
Hoặc bố mẹ sẽ bắt con đeo niềng, hoặc mang con đi phẫu thuật đấy!

Với dáng người thấp, tóc màu hạt dẻ cắt ngắn, Lucrèce – người đàn bà gần tứ tuần – đang giận dữ thật sự.
Mái tóc vàng hoe của Alan bay tán loạn trong cơn gió của tiếng quát mẹ.

Bà giơ tờ giấy lên:

– Đây là cái gì hả? Bức vẽ con mang từ trường về sao?
– Một con đường dẫn về nhà, cửa sổ mở to, bầu trời trong xanh, mặt trời tỏa sáng!… – Bà nghiến răng. – Thế đâu rồi mây, đâu rồi ô nhiễm? Đâu là chim di cư mang bệnh, đâu là khủng bố, là phóng xạ? Bức tranh này phi thực tế!
Hãy xem anh Vincent và chị Marilyn vẽ gì đi!

Bà đi qua dãy kệ đầy chai lọ vàng rực. Vincent, con trai cả, gầy gò, mười lăm tuổi, đang gặm móng tay, cái đầu băng kín.
Marilyn, mười hai tuổi, hơi mập, ngồi ngáp dài chán chường.
Ông Mishima kéo cửa sắt, tắt dần đèn nê-ông.

Lucrèce mở két, lôi hai tờ giấy khác ra:

– Đây, xem này. Chị Marilyn vẽ cảnh u tối, còn anh Vincent vẽ những song sắt trên tường. Đấy mới là hiện thực!
Thằng bé này đúng là nghệ sĩ duy nhất trong nhà – Van Gogh của chúng ta!

Bà vuốt tóc Vincent:

– Nó luôn mang trong mình dòng máu tự sát. Đúng là con nhà Tuvache.
Còn con, Alan…

Vincent ngậm ngón tay, nép vào mẹ:

– Con muốn chui lại vào bụng mẹ…
– Mẹ hiểu mà. – Bà xoa đầu nó rồi nhìn sang tờ vẽ của Alan. – Còn cô bé chân dài này là ai?
– Chị Marilyn ạ. – Alan đáp.

Marilyn giật mình, mái tóc rũ che kín mặt, cái mũi đỏ lên.
– Sao con lại vẽ chị đẹp thế? Con biết chị luôn nghĩ mình xấu xí mà.
– Nhưng con thấy chị đẹp.

Marilyn bật khóc, bỏ chạy lên lầu.
Lucrèce hét theo:

– Thấy chưa, con lại làm chị khóc rồi!


Câu Chuyện Trước Giờ Ngủ

– Sau khi khóc thương Antoine, nữ hoàng Ai Cập Cléopâtre đeo vòng hoa lên đầu và ra lệnh chuẩn bị nước tắm…

Bà Lucrèce ngồi trên giường Marilyn, giọng kể đều đều.
Cô bé nằm ngửa, mắt đỏ hoe, chăm chú lắng nghe.

– Khi lính gác mở cửa, họ thấy Cléopâtre đã chết, nằm trên giường vàng, bên cạnh là cô hầu gái đang sắp vòng hoa lên đầu bà.
Trên tay nữ hoàng còn hai vết cắn mờ của rắn độc, được giấu trong rổ sung như bà đã dặn.

Marilyn khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm.
Alan ló đầu ngoài cửa, reo:

– Nếu con ở đó, con sẽ lấy con rắn làm đôi giày cho chị Marilyn đi nhảy ở vũ trường Kurt Cobain!

– Về phòng ngay! – Bà Lucrèce quát lớn. – Không phải chuyện của con.

Rồi bà quay lại, nhẹ giọng với con gái:

– Tối mai, mẹ sẽ kể cho con nghe chuyện nữ thi sĩ Sapho, người gieo mình xuống biển vì đôi mắt của một gã chăn cừu trẻ…