Tải FREE sách Bến Không Chồng - Dương Hướng PDF

Tải FREE sách Bến Không Chồng – Dương Hướng PDF

Tải FREE sách Bến Không Chồng – Dương Hướng PDF là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Bến Không Chồng – Dương Hướng PDF đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

BẾN KHÔNG CHỒNG – DƯƠNG HƯỚNG

Preview

Tác phẩm Bến không chồng của Dương Hướng là một trong ba tiểu thuyết đoạt Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1991, cùng với Mảnh đất lắm người nhiều maNỗi buồn chiến tranh.

Không sắc sảo riết róng, không thâm trầm ám ảnh như hai tác phẩm kia, nhưng Bến không chồng lại mang vẻ đẹp mộc mạc, chân phương và nhân hậu, với sức sống bền bỉ trong lòng độc giả.
Đây là một bức tranh sâu sắc về làng quê Việt Nam thời chiến và hậu chiến, nơi gánh nặng lịch sử, chiến tranh và những định kiến xã hội dồn lên vai người phụ nữ – những “bến không chồng” kiên cường, cô độc mà vẫn đầy sức sống.


NHỮNG LỜI BÌNH LUẬN

GS. Phong Lê

Trong bộ ba được Giải thưởng Hội Nhà văn năm 1991, Bến không chồng không có cái sắc sảo, riết róng của Mảnh đất lắm người nhiều ma; không có cái chiều sâu thâm trầm đến ám ảnh của Nỗi buồn chiến tranh

Nhưng bù lại, Bến không chồng lại có được một vẻ đẹp khác trong khuôn hình cổ điển: mộc mạc và chân phương trong cốt truyện, trong cách dẫn dắt và ngôn từ – một ngôn từ không lấp lánh tài hoa, mà giản dị, tự nhiên.

Với ưu thế đó, Bến không chồng khẳng định được ngay vị trí của nó trong lòng độc giả mà không hề gây tranh cãi.

Ở thời điểm mở đầu thập niên 90, tác phẩm góp phần mang lại cái nhìn mới về đất nước trong thời chiến và hậu chiến; với gánh nặng không chỉ là chiến tranh, mà còn là những lầm lạc của con người trong một bối cảnh đầy biến động.

… Cho đến lúc, nhờ vào những gì đã diễn ra trong giao chuyển giữa hai thập niên 80 và 90, con người bừng tỉnh để thấy mình vừa là nạn nhân, vừa là tội nhân.


Hồng Diệu – Báo Tiền Phong

Dương Hướng đến với nghề văn hồn nhiên, ông đặc biệt coi trọng cảm hứng trong sáng tạo, không ép mình thành chuyên nghiệp bằng cách ngày nào cũng gò lưng ngồi viết.

“Tôi sáng tác vô tội vạ, chẳng có giờ giấc nào. Tôi thấy sướng là cày, cả ngày lẫn đêm. Lúc hứng, chả ai lôi được tôi đi đâu cả… Còn không hứng thì thanh vắng cũng không nặn ra chữ nào.”

Dương Hướng từng nghỉ nửa năm không lương chỉ để ngồi viết Bến không chồng theo đơn đặt hàng của một nhà xuất bản tỉnh, mà ông còn chẳng tin chắc họ sẽ in.

Có thể ông có “số hưởng lộc văn”, nhưng nếu không có niềm đam mê sống chết với nghề, thì lộc cũng chẳng bao giờ tự đến.


Nguyễn Duy Liễm – Diễn đàn Văn học

Mọi sự kiện xảy ra suốt năm mươi năm qua trên vùng đất quê hương không gì qua được đôi mắt tinh tường sắc sảo của Dương Hướng.

Mỗi sự kiện đều khiến ông trăn trở, suy ngẫm cho thấu đáo ngọn nguồn để lý giải.

Tôi bảo với Dương Hướng: “Ông viết truyện mà thật đến nỗi đọc tiểu thuyết, tôi nhận ra từng nhân vật ngoài đời được ông chọn làm nguyên mẫu.”


Trần Thị Phương Thảo – Văn nghệ Quân đội

Với Bến không chồng, Dương Hướng soi được một cái nhìn mới vào đề tài nông thôn và chiến tranh – một mảng vốn đã quen thuộc trong văn học Việt Nam sau 1945.

Nông thôn trong và sau ba mươi năm chiến tranh hiện lên qua chân dung người lính và người phụ nữ.

… “Những cái bến không chồng” trở thành biểu trưng cho cuộc sống dân tộc.

Cuộc tiễn đưa Vạn – người lính trở về từ chiến trường Điện Biên – cũng là cuộc tiễn đưa cả một quá khứ, để con người hy vọng có thể thanh thản hơn mà đi tiếp.


Nguyễn Xuân Dung – Trích “Dục vọng trong tiểu thuyết Việt Nam về chiến tranh”

Với Nguyễn Vạn – con người muốn làm thánh nhân, muốn xứng đáng với sự ngưỡng mộ của dân làng, nhưng rồi phần người, phần bản năng đã chiến thắng phần lý tưởng khắc kỷ ấy.

Phút giây bản năng trỗi dậy là khi Nguyễn Vạn sống cho dục vọng, sống như một con người đúng nghĩa – chứ không phải là lúc anh bị trụy lạc.

Đó chính là thời khắc anh được làm người – một con người thật.


Thủy Lê – Báo Lao Động

Dương Hướng là một “nguyên mẫu độc đáo” – yêu văn chương đến độ lăn xả, hồn nhiên; vừa “âm lịch” vừa tân tiến, vừa bám làng vừa biết mở cửa ra thế giới.

Ông là kiểu nhà văn nồng nhiệt, chỉ biết giương buồm thẳng tiến mà không buồn lựa sóng lựa gió – và chính điều đó tạo nên sức sống riêng của ông trong văn đàn.


Phạm Học – Báo Tổ Quốc

Các nhân vật nữ trong tác phẩm của Dương Hướng không cam chịu số phận, luôn đấu tranh để vượt lên tìm hạnh phúc, khác biệt với hình ảnh người chinh phụ trong văn học truyền thống.


Đặng Thị Tuyết – Luận văn Thạc sĩ

Dương Hướng góp phần khẳng định sức sống của khuynh hướng văn học “nhận thức lại”, giúp tiểu thuyết đương đại thoát khỏi con đường minh họa hiện thực.

Ông gắn nối hai hiện thực chống Pháp và chống Mỹ, gắn thử thách chiến tranh với thử thách thời bình, gắn số phận cá nhân – gia đình – dòng họ với vận mệnh đất nước.


PHẦN I

Chương 1

Nguyễn Vạn xốc lại ba lô, phanh ngực áo, đứng trên con đê nhìn về làng Đông.
Cây quéo trước cửa đình tán lá xanh sẫm cao lừng lững giữa khoảng trời chiều.

Người làng Đông không còn nhận ra Nguyễn Vạn mắt toét bỏ làng đi bây giờ về đây. Đố ai còn dám coi thường Nguyễn Vạn; hãy cứ nhìn những tấm huân chương lấp lánh trên ngực Vạn.

Những con sóng lép bép chân đê. Trời ong ong, biển tím ngắt.
Chà! Gió mát quá. Đái cái đã.
Vạn vén quần đái tè tè rồi vuốt lại áo cho thật chững. Quan trọng nhất là phút giây đầu tiên gặp lại người làng.

Vạn tập tễnh bước rẽ xuống con đường đất mấp mô vết chân trâu.
Từ xa, có hai cái bóng loắt choắt đang đi về phía Vạn.
Tới gần, Vạn nhận ra hai đứa trẻ quẩy hai đôi quanh gánh ngắn cũn nhũng nhẵng đi bên nhau.

– Chúng mày đi đâu đấy?
– Cháu đi gắp cứt trâu – thằng trán dô, mắt thô lố nhìn Nguyễn Vạn lạ lẫm.
– Còn cháu đi cắt cỏ – cô bé nói lí nhí, e thẹn nép vào thằng trán dô.
– Chúng mày là con cái nhà ai hử?
– Cháu là con ông Dĩ. Cháu tên là Sinh, mọi người cứ gọi cháu là thằng Ngốc.

Nguyễn Vạn bỏ đi, để mặc hai đứa trẻ đứng ngây nhìn theo. Rõ ngược đời, cái thằng xấu như khỉ mà lại tên là Sinh.

Tới đầu làng, tụi trẻ rồng rắn bám theo Vạn. Đứa bế em vẹo cả sườn lách nhách chạy, đứa thì nhảy tâng tâng. Mặt đứa nào cũng lem nhem, mắt thô lố nhìn Vạn.

– Bác về đâu hả bác? – Một đứa trẻ loi choi nhón chân níu áo Vạn hỏi.
– Về Ủy ban xã, Ủy ban xã ở đâu?
– Dạ, ở đình Đông bác ạ.

Tụi trẻ lốc nhốc bám theo Nguyễn Vạn tới sân đình Đông. Vạn đặt ba lô xuống gốc cây quéo, lấy kẹo chia cho tụi trẻ. Những bàn tay nhỏ xíu lọ lem rụt rè chìa ra nhận kẹo.

Vạn nhìn từng khuôn mặt mà chẳng nhận ra con cái nhà ai. Tụi trẻ được chia kẹo tản ra, nhảy nhót quanh sân đình.

Vạn thấy tim đập rộn lên khi gõ gót giày lên bậc thềm đá xanh biếc, nhẵn bóng trước cửa đình. Những ánh mắt ngỡ ngàng nhìn xoáy vào Nguyễn Vạn.

– Cho tôi gặp chủ tịch xã – Vạn nói với một thanh niên trẻ măng, mặt xanh rớt.
Anh ta chỉ về phía người đàn ông ngồi trước chiếc bàn lim đen bóng cao lênh khênh.

Vạn nhìn kỹ, nhận ra cặp mắt hấp háy hơi hiêng hiếng: thằng Đột!
– Chết chửa! Đột, mày không nhận ra tao à? – Vạn nháy mắt, quăng ba lô xuống, tóm tay nó – Vạn ma lem mắt toét đây!
– Vạn hử! Vạn đại ca đây sao?
– Ừ, Vạn đây!
– Ôi, Vạn mà oách thế này ư? Ai ngờ Nguyễn Vạn lại là bộ đội. Rõ là hắc xì dầu nhỉ!

Vạn véo vào đùi Đột một cái:
– Mày làm chủ tịch à?

Tiếng cười nói của đôi bạn nối khố vang lên trong đình Đông.

Ngoài cửa chợt xuất hiện một ông lão râu tóc bạc phơ, lộc cộc chống gậy bước vào. Ông đến đứng trước bàn chủ tịch, trịnh trọng lấy từ túi áo ra tờ giấy.

– Nhờ các ông làm văn tự giúp cho.
– Ông bán nhà à? – Đột hỏi.
– Dạ không, con nghé nhà tôi sắp kéo cày được rồi. Tôi xin xã cho bán con trâu.
– Thì ra ông định bán trâu!

Nguyễn Vạn ngồi nghe chuyện bán trâu, rõ nhạt hoét.
Ánh mắt lơ đãng liếc về cô gái ngồi trước bàn nhỏ cạnh đó – Tý Hin, em gái Đột.
Cô bé ngày xưa còm nhom giờ đã phổng phao, ánh mắt lúng liếng, đôi má đỏ hồng.

– Này, có phải Tý Hin không? – Vạn ỡm ờ hỏi Đột.
– Con Hin chứ còn ai, nó bây giờ là chánh văn phòng rồi đấy. Đổi đời rồi!