Mục lục
ToggleBên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



ĐỀ TỰA
Thật khó để bắt đầu viết về Paul Kalanithi, người mà tôi chưa từng gặp ngoài đời.
Khi đọc Khi hơi thở hóa thinh không, tôi bị cuốn hút bởi trí tuệ, sự trung thực và lòng can đảm của anh. Paul không chỉ là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh, mà còn là một người yêu ngôn ngữ, yêu triết học và luôn kiếm tìm ý nghĩa của đời người trong những giới hạn mong manh giữa sự sống và cái chết.
Tôi, một bác sĩ, cũng từng chứng kiến biết bao bệnh nhân gục ngã trước bệnh tật, nhưng cách Paul đối diện với cái chết khiến tôi cảm thấy mình đang được chứng kiến một điều thiêng liêng. Anh không che giấu nỗi đau, không phủ nhận sự thật, mà dùng chính tâm hồn mình để khám phá — sự sống có ý nghĩa gì khi ta biết mình sắp chết?
Paul từng viết:
“Khi cái chết đến gần, cuộc sống bỗng trở nên sáng rõ. Mọi điều phù phiếm rơi rụng, chỉ còn lại cái thật – tình yêu, ý nghĩa, lòng can đảm, sự hiện diện.”
Anh viết những dòng ấy không phải để than vãn, mà như một lời chứng cho vẻ đẹp của đời người – một vẻ đẹp mong manh mà sâu sắc, chỉ hiển hiện rõ nhất khi con người chạm đến giới hạn cuối cùng của mình.
Tôi tin rằng, Paul viết cuốn sách này không phải để kể về cái chết, mà là để nói về cuộc sống, về điều gì khiến chúng ta đáng sống – cho dù ta biết cái chết luôn ở đó, lặng lẽ đợi chờ.
Đọc Khi hơi thở hóa thinh không, tôi cảm thấy như mình đang đứng trong một căn phòng yên tĩnh, nơi một con người – một bác sĩ, một bệnh nhân, một người chồng, một người cha – đang chia sẻ điều thiêng liêng nhất mà anh có: trải nghiệm của việc sống trọn vẹn, ngay cả khi đang chết dần.
— Abraham Verghese
LỜI MỞ ĐẦU
Tôi luôn tin rằng mình sẽ trở thành một bác sĩ. Nhưng không phải vì tôi muốn cứu người, mà vì tôi muốn hiểu con người – hiểu sự sống, cái chết, và điều gì khiến cuộc đời có ý nghĩa.
Tôi học văn học, triết học, và sau đó chuyển sang y học, tin rằng trong cơ thể con người, tôi sẽ tìm được những câu trả lời mà triết học không thể cho tôi. Và tôi đã tìm thấy – trong phòng mổ, trong những bệnh nhân hấp hối, trong nỗi đau, và trong ánh mắt của những người đang chờ tin.
Nhưng rồi, ở tuổi ba mươi sáu, khi sắp hoàn thành quá trình đào tạo để trở thành bác sĩ phẫu thuật thần kinh, tôi phát hiện mình mắc ung thư phổi giai đoạn cuối.
Tôi trở thành chính đối tượng mà mình từng điều trị.
Từ giây phút ấy, mọi thứ thay đổi. Những kiến thức y học, những năm tháng huấn luyện khắc nghiệt – tất cả bỗng trở nên xa lạ. Giờ đây, tôi không còn là người cầm dao mổ, mà là người nằm trên bàn chụp CT, nhìn lên trần bệnh viện, tự hỏi: Điều gì làm nên giá trị của một đời người khi thời gian chẳng còn bao nhiêu?
Tôi bắt đầu viết cuốn sách này không phải để kể về bệnh tật, mà để kể về cuộc sống – cuộc sống khi cái chết luôn rình rập bên cạnh. Tôi muốn hiểu: giữa ranh giới của sinh và tử, điều gì là quan trọng?
Là danh vọng, là tri thức, hay là tình yêu, lòng trung thực, và sự kết nối giữa người với người?
Tôi không biết mình còn bao nhiêu thời gian, nhưng tôi biết mình vẫn còn được sống hôm nay. Và trong hôm nay, tôi vẫn có thể viết, vẫn có thể yêu, vẫn có thể làm cha, vẫn có thể nói với thế giới rằng:
“Ngay cả khi cái chết đến gần, cuộc sống vẫn có thể rực rỡ.”
CẢM NHẬN
“Đề tựa” và “Lời mở đầu” trong Khi hơi thở hóa thinh không là hai tiếng nói song song – một của người quan sát, một của người trong cuộc. Abraham Verghese như một nhân chứng khiêm nhường, nhìn vào hành trình của Paul với sự kính trọng và biết ơn, còn Paul Kalanithi thì viết bằng giọng nói trầm lặng của chính người đang đi qua cái chết – không bi lụy, không sợ hãi, chỉ đầy suy tư và nhân bản.
Đọc những dòng này, người ta không thấy sự tuyệt vọng, mà là ánh sáng – ánh sáng của trí tuệ và tình yêu trong những giây phút ngắn ngủi còn lại. Paul viết không phải để níu giữ sự sống, mà để chứng minh rằng: ý nghĩa cuộc đời không nằm ở độ dài, mà ở chiều sâu của từng hơi thở.
Điều khiến đoạn này xúc động chính là sự chân thực đến đau lòng. Paul không né tránh nỗi sợ, mà đối diện với nó bằng trí tuệ và lòng dũng cảm hiếm có. Anh không chỉ làm bác sĩ cứu người khác, mà còn để lại một “liều thuốc” cho những ai đang sợ hãi, mất phương hướng trong cuộc sống – đó là niềm tin vào giá trị của hiện tại, vào việc dám sống đúng với bản thân, dù chỉ còn một ngày.
Khi gấp trang sách, tôi vẫn nghe vang lên giọng nói bình thản ấy:
“Khi hơi thở hóa thinh không, cuộc sống vẫn còn đó – trong ký ức, trong tình yêu, trong lòng người khác.”


