Tải FREE sách Chuộc Tội - Minato Kanae PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Chuộc Tội – Minato Kanae PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Chuộc Tội – Minato Kanae PDF có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Chuộc Tội – Minato Kanae PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

CHƯƠNG HAI – Bức thư gửi cô Asako

“Bà có cúc kim tiền không?” bà đỡ hỏi. “Tôi cũng cần cây lô-bê-li và lá cây phỉ nữa.”


1. Bắt đầu của bức thư

Gửi cô Asako,

Cảm ơn cô vì hôm trước đã tới dự đám cưới của cháu.
Suốt buổi lễ, cháu đã luôn lo rằng khi nhìn những người họ hàng cháu rồng rắn kéo nhau từ thị trấn thôn quê đó lên, cô sẽ nhớ lại sự việc khi ấy để rồi cảm thấy không thoải mái. Bởi đám người đó chẳng hề nhận ra cử chỉ và hành động của mình thiếu tế nhị tới chừng nào.

Không khí trong lành. Lần đầu tiên cháu nhận ra rằng, ngoại trừ điều đó, thị trấn ấy chẳng còn gì đáng kể, là vào khoảng bảy năm trước, khi cháu tốt nghiệp cấp ba và lên Tokyo theo học trường đại học nữ sinh.


2. Quyết định rời quê

Bốn năm trời cháu sống trong ký túc xá của trường. Lúc cháu nói với bố mẹ rằng mình muốn lên Tokyo học đại học, bố mẹ cháu đều đồng thanh phản đối.

“Lỡ con bị kẻ xấu lừa, bị bắt làm công việc bán thân thì sao? Rồi bị nghiện ngập thì phải làm thế nào? Nếu con bị sát hại, bố mẹ biết làm gì bây giờ?”

Là người sinh trưởng nơi đô thành như cô Asako, chắc cô sẽ phì cười khi nghe những lo lắng ấy. Nhưng với bố mẹ cháu, Tokyo là một nơi đầy nguy hiểm.

Cháu đã phản đối:

“Đấy là tại bố mẹ xem chương trình Hai mươi bốn giờ ở đô thị lớn nhiều quá thôi!”

Thật ra, cháu cũng từng sợ hãi, nhưng nỗi khát khao được rời khỏi thị trấn ấy còn mạnh hơn cả.


3. Cảm giác đầu tiên ở Tokyo

Khi đặt chân xuống nhà ga Tokyo, cháu choáng ngợp. Người ở khắp nơi – đông đến mức cháu nghĩ dân số trong ga còn nhiều hơn cả thị trấn quê nhà.
Nhưng điều khiến cháu bất ngờ hơn là – không ai đụng vào ai, dù chen chúc. Ai nấy đều lặng lẽ, chăm chú vào con đường riêng.

Trên tàu điện ngầm, cháu để ý: hầu hết mọi người đi cùng nhau mà không nói chuyện. Tiếng nói cười hiếm hoi vang lên thường là của người ngoại quốc.
Với đứa trẻ quê mùa như cháu – quen nói chuyện rộn ràng trên những chuyến tàu hiếm hoi – thì sự im lặng ấy thật lạ lẫm.

“Phải chăng người Tokyo không nhìn thấy nhau? Phải chăng họ không cần biết người bên cạnh là ai?”

Và rồi, giữa đám đông ấy, cháu bật khóc. Nhưng không ai nhìn cháu cả. Không ai quan tâm.

Chính lúc đó, cháu thấy lòng nhẹ bẫng:

“Cuối cùng, cháu cũng đến được nơi không ai biết quá khứ của mình.”


4. Quá khứ ở thị trấn nhỏ

Lý do cháu rời đi không phải để tìm ánh đèn hào nhoáng, mà để trốn chạy.
Trốn khỏi đôi mắt của kẻ sát nhân trong vụ án mà cháu là nhân chứng – và hắn vẫn đang ung dung ngoài kia.

Ở ký túc xá, cháu ở cùng ba người bạn – tất cả đều là dân tỉnh lẻ. Khi giới thiệu về quê mình, ai cũng tự hào kể về đặc sản, danh lam.
Còn cháu chỉ nói:

“Thị trấn của cháu có không khí trong lành.”

Chỉ thế thôi. Bởi nơi ấy, ngoài “không khí trong lành”, chẳng có gì để tự hào cả.


5. Thị trấn của những con búp bê Pháp

Năm cháu học lớp bốn, vụ án đó xảy ra.
Trước đó, thị trấn rất yên bình, nhỏ bé, nơi người ta tự hào vì “có không khí trong lành nhất Nhật Bản”, được chọn làm nơi xây dựng nhà máy sản xuất thiết bị chính xác của công ty Adachi.

Khi những người từ Tokyo chuyển đến, mang theo phong cách hiện đại, một cô bé tên Emily cũng đến học cùng lớp cháu. Chính Emily – cô gái thành phố, con của người đàn ông có ánh mắt sắc lạnh – đã khiến bọn trẻ trong thị trấn lần đầu thấy mình… quê mùa.

Emily sống trong tòa chung cư cao tầng – “lâu đài” giữa thị trấn. Lần đầu được mời đến nhà Emily, cháu đã kinh ngạc: phòng khách liền với bếp, tách trà và bánh tart hoa quả, búp bê Barbie mặc váy giống hệt chủ nhân.

“Trên phố Shibuya có cửa hàng bán quần áo giống đồ của Barbie đó, mẹ mua cho tớ đấy.”

Câu nói ấy khiến cháu thấy nghẹn. Bởi ở quê cháu, đồ chơi quý nhất là búp bê Pháp – món đồ được đặt trong tủ kính phòng khách của mỗi gia đình.

Từ đó, bọn cháu bắt đầu “tour tham quan búp bê Pháp” – đi khắp các nhà để ngắm, ghi chép, xếp hạng. Mỗi con búp bê đều được vẽ lại bằng bút chì màu, được yêu thích, được tự hào.

Nhưng khi Emily cười:

“Đúng là búp bê Barbie vẫn thích hơn nhiều.”

Tất cả sụp đổ. Những con búp bê Pháp từng rực rỡ trong mắt cháu bỗng trở nên tầm thường. Cuốn sổ “Ghi chép về búp bê” bị cất đi mãi mãi.


6. Vụ trộm kỳ lạ

Ba tháng sau, thị trấn rúng động vì “vụ trộm búp bê Pháp”.
Năm ngôi nhà bị lấy búp bê, trong đó có nhà cháu. Không đồ đạc bị xáo trộn, không tiền mất – chỉ búp bê biến mất.
Cảnh sát cho rằng đó là trò nghịch dại của trẻ con. Nhưng với cháu, vụ việc ấy là điểm khởi đầu cho một bi kịch kinh hoàng.


7. Ngày xảy ra vụ án

Chiều ngày 14 tháng Tám, trong lễ hội Obon, thị trấn rộn rã ánh đèn.
Cháu và nhóm bạn – gồm Maki, Yuka, Akiko, Emily – chơi bóng chuyền trong sân trường, ngay dưới bóng râm nhà thể chất.

Obon vốn là dịp tưởng nhớ người đã khuất, nhưng với bọn trẻ, chỉ là một kỳ nghỉ nữa để chơi đùa.
Không ai biết rằng – đó sẽ là buổi chiều cuối cùng của tuổi thơ, và là khởi đầu cho bi kịch mà cháu sẽ mãi không thể quên.


Cảm nhận về chương này

Đây là một trong những đoạn mở đầu xuất sắc nhất của văn học Nhật hiện đại – vừa tĩnh lặng vừa rùng mình. Bức thư tưởng như lời tâm sự nhẹ nhàng gửi bạn cũ, nhưng càng đọc càng thấy sự ngột ngạt, u ám và tội lỗi ẩn sau từng dòng chữ.

Không khí truyện được xây dựng bằng những chi tiết nhỏ: sự tương phản giữa Tokyo và thị trấn quê, giữa Barbie và búp bê Pháp, giữa hiện đại và lỗi thời.
Tất cả đều gợi lên một nỗi ám ảnh về ký ức, về quá khứ không thể xóa, về tội lỗi và cái nhìn của người khác.

Giọng kể của “cháu” – cô gái viết thư – vừa dịu dàng, vừa lạnh lẽo. Mỗi câu đều như thì thầm nhưng ẩn chứa sự bất an, khiến người đọc cảm thấy có gì đó chưa được nói ra – như thể bí mật khủng khiếp vẫn đang lẩn khuất giữa từng kẽ chữ.

Cái tài của tác giả là biến một câu chuyện nhỏ của trẻ con – chuyện búp bê – thành tiền đề của một tấn bi kịch.
Chương này không chỉ là mở đầu của một vụ án, mà còn là lời độc thoại của ký ức, nơi người viết vừa thú nhận, vừa trốn chạy chính mình.