Tải FREE sách Jane Eyre - Charlotte Bronte PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Jane Eyre – Charlotte Bronte PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Jane Eyre – Charlotte Bronte PDF có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Jane Eyre – Charlotte Bronte PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

GIỚI THIỆU

Charlotte Brontë (1816 – 1855) sinh tại Yorkshire (miền Bắc nước Anh). Sinh trưởng trong một gia đình mục sư nghèo, sáu chị em Charlotte đều có năng khiếu văn chương, hội họa và âm nhạc.
Tiểu thuyết Jane Eyre đã đưa Charlotte trở thành nữ nhà văn nổi tiếng thế giới thế kỷ XIX. Tác phẩm được xuất bản lần đầu năm 1847 và tái bản rất nhiều lần ở nhiều nước trên thế giới.

Những chặng đường ta đã đi qua dù có nhiều sóng gió và khó khăn, ấy thế nhưng những sóng gió ấy chỉ gói gọn trong khuôn khổ gia đình mà ta đang sống.
Nếu một ngày nào đó ta không còn có một gia đình, không còn được yêu thương, không còn một chỗ để bấu víu — và nhất là không còn một con đường nào để đi — thì ta sẽ ra sao? Có thể ta sẽ tuyệt vọng và rơi vào vực thẳm của khổ đau không lối thoát.
Nhưng Jane Eyre thì lại khác.

Ngay từ nhỏ, cô đã phải sống với sự ghẻ lạnh của dì và những trận đòn tàn ác của cậu em họ.
Sau đó, cô tiếp tục chịu đựng sự khắc nghiệt trong tu viện Lowood bởi những quy định hà khắc giết dần ý chí và khát vọng của con người.
Những tưởng chừng ấy đau khổ đã đủ cho một đời người, nhưng bất hạnh vẫn chưa dừng lại.

Rời tu viện, cô trở thành gia sư cho một cô bé nhỏ tại một gia đình quý tộc. Ở đó, cô gặp được một nửa của đời mình – Mr. Rochester. Tưởng chừng hạnh phúc đã mỉm cười, nhưng cô lại buộc phải rời đi, vì không muốn đánh mất tự do và lòng tự trọng của chính mình.
Cô lang thang vô định, cô đơn và tuyệt vọng.
Thế nhưng, bằng chính nghị lực sống và ý chí vươn lên, Jane Eyre đã đi qua mọi đau khổ bằng nước mắt – để rồi hạnh phúc cũng đến với cô khi cô gặp lại người yêu và sống êm ấm bên anh.

Qua hình tượng Jane, Charlotte Brontë thổi đến cho chúng ta ngọn gió về nghị lực, lòng tự trọng và khát vọng hạnh phúc – một bản tuyên ngôn mạnh mẽ cho phẩm giá và quyền được yêu thương của con người.


CHƯƠNG I

Ngày hôm ấy không còn đi chơi đâu được nữa. Thực ra buổi sáng chúng tôi cũng đã tha thẩn suốt một giờ bên các lùm cây trụi lá, nhưng đến bữa ăn trưa (khi nào không có khách, bà Reed thường ăn sớm) thì gió lạnh mùa đông cuốn về những đợt mây tối sầm, tiếp đến là một trận mưa lạnh buốt đến nỗi không còn ai nghĩ đến chuyện ra khỏi cửa.

Tôi lại thấy thế là thú vị, vì xưa nay không ưa những cuộc đi chơi bộ xa, nhất là vào những buổi chiều rét mướt. Tôi thấy hãi hùng khi nghĩ đến lúc quay về trong buổi hoàng hôn giá lạnh, ngón chân ngón tay buốt thon thót, lòng rười rượi buồn vì những lời mắng mỏ của chị bảo mẫu Bessie, và hổ nhục vì thấy mình yếu đuối hơn cả Eliza, John và Georgiana Reed.

Bấy giờ, họ đang quây quần bên bà mẹ trong phòng khách. Bà nằm trên chiếc ghế xôfa cạnh lò sưởi, những đứa con yêu quấn quýt bên mình, khiến bà trông có vẻ sung sướng lắm.

Riêng tôi, bà Reed không cho gần gũi lũ con bà; bà bảo rằng: rất tiếc, bắt đắc dĩ mới phải bắt tôi xa lánh như thế, cho đến khi nào nghe thấy chị Bessie nói, và chính bà cũng công nhận rằng tôi đã thực tâm sửa đổi tính nết, trở nên chan hòa hồn nhiên, vui vẻ và tự nhiên hơn.
Còn bây giờ thì bà không thể cho tôi được hưởng những đặc quyền chỉ dành cho những đứa trẻ ngoan ngoãn, thỏa mãn sung sướng.

Tôi hỏi bà:
— Thưa dì, chị Bessie đã nói những gì về cháu ạ?
Bà đáp, giọng lạnh lùng:
— Jane, tao không ưa cái thói hay vặn vẹo, sinh sự đâu; với lại, trẻ con là cấm tiệt không được hỏi lại người lớn như thế. Ngồi vào một chỗ cho yên đi, cho đến khi nào mày biết nói năng ý tứ hơn.

Tôi lẻn vào buồng ăn sát ngay bên phòng khách. Ở đấy có một tủ sách; tôi chọn lấy một quyển có nhiều tranh ảnh. Tôi leo lên khuôn cửa sổ, ngồi xếp bằng, kéo màn cửa đỏ xuống cho kín.
Phía bên phải bị màn che khuất, còn bên trái là khung kính trong suốt nhìn ra cảnh chiều đông ảm đạm.

Trong lúc giở sách, thỉnh thoảng tôi lại ngắm trời: những đám mây xám, bãi cỏ ướt át, những lùm cây rũ xuống trong gió buốt. Quyển sách ấy là Lịch sử các loài chim nước Anh của Bewick — với những hình vẽ kỳ lạ về những vùng biển băng giá, tàu đắm và nghĩa trang hoang tàn.

Tôi mải mê ngắm đến nỗi quên cả mình đang trốn tránh, cho đến khi cánh cửa bật mở:
— À, con bà cô lì lợm đây rồi! – John Reed gào lên.
Rồi Eliza phát hiện tôi nấp sau màn.

Tôi bị lôi ra, run rẩy. John — cậu chủ mười bốn tuổi — gọi tôi đến đứng trước mặt nó, ra lệnh như một bạo chúa. Nó mắng:
— Mày chỉ là kẻ sống nhờ nhà tao. Mày không có một xu dính túi. Tất cả cái nhà này là của tao!

Rồi nó ném quyển sách vào tôi, khiến tôi ngã dúi dụi, đầu chảy máu. Trong cơn đau, tôi bật kêu:
— Thằng dã man khốn nạn! Mày như một tên bạo chúa La Mã!

Tức giận, John lao tới đánh tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi đánh trả. Cả nhà xô đến, tiếng la hét, tiếng chửi.
Bà Reed hét lớn:
— Lôi nó vào buồng đỏ mà nhốt lại!


CHƯƠNG II

Tôi vùng vẫy chống cự suốt dọc cầu thang, như một con mèo hoang.
Chị Bessie và cô hầu Abbot giữ chặt tôi, mắng:
— Thật là xấu hổ! Dám đánh lại cậu chủ của mình!

Tôi hét:
— Chủ tôi ấy à? Tôi đâu phải đầy tớ của hắn!

Họ lôi tôi vào buồng đỏ, ấn tôi xuống ghế, dọa sẽ trói lại nếu còn cựa quậy.
Cuối cùng, tôi ngồi im, hai tay bấu chặt ghế.
Họ trách tôi:
— Cô phải biết ơn bà Reed, nếu không có bà ấy nuôi nấng thì cô chỉ còn nước vào trại tế bần!
— Cô không phải ngang hàng với lũ trẻ nhà Reed. Phận cô thấp hèn, nên phải biết điều!

Rồi họ bỏ đi, khóa cửa lại.

Buồng đỏ — gian phòng lớn, lạnh lẽo, ít ai dùng đến, chỉ dành cho khách đặc biệt.
Mọi thứ trong phòng đều màu đỏ thẫm: rèm, thảm, giường, khăn trải, bàn phủ.
Chính nơi này là nơi ông Reed – người chồng quá cố của bà – đã trút hơi thở cuối cùng.

Không khí nặng nề, ảm đạm. Tấm màn đỏ phủ lên giường như một linh vị.
Tôi ngồi co ro trong bóng tối, rùng mình khi nghĩ đến linh hồn ông.
Nỗi sợ hãi, tủi nhục và cô đơn hòa quyện, khiến tôi ngất lịm giữa căn phòng lạnh giá ấy.


CẢM NHẬN CỦA TÔI

Hai chương đầu tiên của Jane Eyre là một mở đầu xuất sắc trong văn học thế giới – nơi người đọc lập tức cảm nhận được sự cô độc, phản kháng và khát vọng tự do mãnh liệt trong tâm hồn của một đứa trẻ bị chối bỏ.

Charlotte Brontë không chỉ kể chuyện, mà đưa người đọc sống cùng Jane — cảm cái rét của mùa đông, nghe tiếng gió hú ngoài khung cửa, thấy máu chảy trên trán cô bé mười tuổi, và nhất là, nghe rõ nhịp tim cô đang đập giữa căn buồng đỏ cô quạnh.

Cái “buồng đỏ” ấy không chỉ là căn phòng bị ma ám – mà là biểu tượng của thân phận bị giam cầm, của tiếng nói bị bóp nghẹt, của cả một thế giới áp bức phụ nữ và trẻ mồ côi thời Victoria.
Nhưng chính tại đó, Jane Eyre bắt đầu thức tỉnh, bắt đầu nhận ra phẩm giá của mình, và thề sẽ không bao giờ để ai coi thường hay chà đạp bản thân nữa.

Bằng giọng kể giản dị mà đầy sức ám ảnh, Charlotte Brontë đã mở ra một hành trình trưởng thành đầy nhân bản, khiến Jane Eyre trở thành cuốn tiểu thuyết vượt thời gian – nơi nỗi đau, khát vọng và lòng tự trọng hòa làm một trong hình tượng người phụ nữ dám sống thật với chính mình.