Tải FREE sách Câu Chuyện Nghĩa Địa PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Câu Chuyện Nghĩa Địa PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Câu Chuyện Nghĩa Địa PDF có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Câu Chuyện Nghĩa Địa PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

CHƯƠNG 1 – KHÔNG AI CẢ ĐẾN NGHĨA ĐỊA

Trong bóng tối hiện ra một bàn tay — và bàn tay đó cầm một con dao.
Con dao có cán bằng xương đen bóng, lưỡi sắc hơn bất kỳ lưỡi dao cạo nào. Nếu nó cắt vào da thịt, có thể ta sẽ không biết mình đã bị thương — ít nhất là không biết ngay.

Con dao ấy đã thực hiện gần xong tất cả những việc mà nó được đem đến căn nhà này để làm. Cả cán lẫn lưỡi đều ướt đẫm.
Cánh cửa dẫn ra phố vẫn mở hé. Qua đó, con dao cùng gã đàn ông đang cầm nó đã lách qua, và sương đêm cũng theo đó luồn vào trong nhà.

Gã đàn ông tên Jack dừng lại trên chiếu nghỉ cầu thang. Bằng tay trái, hắn rút một chiếc khăn tay trắng tinh từ trong túi áo choàng đen, lau sạch lưỡi dao và bàn tay đeo găng, rồi lại cất khăn đi.
Cuộc săn lùng đã gần kết thúc.
Hắn đã để người đàn bà nằm trên giường, người đàn ông trên sàn phòng ngủ, đứa bé lớn trong căn buồng rực rỡ màu sắc với đồ chơi và mô hình xây dở.
Giờ chỉ còn một đứa bé con, mới chập chững biết đi. Chỉ một mạng nữa thôi, và nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành.

Hắn co duỗi mấy ngón tay. Gã đàn ông tên Jack, trên hết, là một tay chuyên nghiệp — ít nhất, hắn vẫn tự nhủ như vậy. Và hắn không cho phép mình mỉm cười cho đến khi công việc đã xong xuôi.
Hắn có mái tóc đen, đôi mắt đen, và mang găng tay da cừu đen mỏng.

Phòng của đứa bé nằm ở tầng trên cùng.
Gã đàn ông tên Jack đi lên cầu thang, bước chân không phát ra tiếng động trên tấm thảm. Rồi hắn đẩy cửa bước vào căn phòng áp mái.
Giày da của hắn bóng lộn đến nỗi trông như hai chiếc gương tối sẫm — mặt trăng nhỏ xíu phản chiếu trên đó.

Ánh trăng mờ nhạt chiếu qua khung cửa sổ, bị màn sương che khuất. Nhưng với hắn, ánh trăng là đủ rồi.
Hắn có thể thấy hình dáng của đứa bé nằm trong nôi — đầu, thân mình, chân tay.
Cái nôi có hai thành gỗ mỏng để ngăn đứa bé trèo ra. Jack cúi xuống, giơ cao con dao, nhắm vào vùng ngực…

… rồi hắn buông tay xuống.
Hình thù trong nôi chỉ là một con gấu nhồi bông. Đứa bé không còn ở đó nữa.

Mắt gã đã quen với ánh trăng, hắn không bật đèn. Hắn có những kỹ năng khác.
Hắn hít ngửi không khí. Hắn bỏ qua những mùi quen thuộc — máu, sắt, mồ hôi — chỉ tìm mùi của đứa trẻ:
mùi sữa, mùi bánh quy rắc sô-cô-la, mùi chua chua của chiếc tã ướt, hương dầu gội trẻ em, và mùi cao su của vật mà đứa bé ngậm — chiếc ti giả.

Đứa bé đã ở đây. Giờ thì không còn nữa.
Jack đánh hơi lần theo dấu vết xuống tầng dưới của ngôi nhà cao, hẹp.
Hắn kiểm tra phòng tắm, bếp, tủ đựng khăn, rồi đến gian sảnh tầng trệt — nơi chỉ có mấy chiếc xe đạp, đống túi đi chợ trống, một chiếc tã rơi, và sương đêm lặng lẽ cuộn vào qua cửa mở.

Gã đàn ông tên Jack khẽ phát ra một tiếng gầm gừ, nửa bực tức, nửa đắc thắng. Hắn tra dao vào vỏ, rồi bước ra phố.
Trăng và đèn đường đều bị sương dày che phủ. Mọi thứ mờ ảo, âm thanh bị nuốt chửng.
Hắn nhìn xuống đồi, nơi ánh đèn của các cửa hàng đã đóng cửa, rồi nhìn ngược lên phía nghĩa địa cổ chìm trong bóng tối.

Jack hít một hơi thật sâu.
Rồi, không chút vội vã, hắn bắt đầu bước lên đồi.


Ngay từ khi biết đi, thằng bé đã là niềm vui và nỗi tuyệt vọng của bố mẹ, vì nó quá hiếu động — luôn trèo, chui, khám phá mọi thứ.
Đêm đó, nó tỉnh giấc vì nghe tiếng gì đó đổ rầm ở tầng dưới. Khi đã thức, nó chán nằm im, bắt đầu tìm cách chui ra khỏi nôi.
Cái nôi có thành cao, nhưng nó chắc chắn rằng mình có thể trèo ra được. Nó chỉ cần một bậc.

Thằng bé kéo con gấu bông lớn màu vàng lại, đặt ở góc nôi.
Nó nắm lấy thành nôi, giẫm một chân lên bụng, một chân lên đầu con gấu, rồi đu mình qua thành, rơi xuống đống thú nhồi bông.
Nó hơi ngạc nhiên, nhưng không khóc — vì nếu khóc, người lớn sẽ đến và đặt nó lại vào nôi.

Nó bò ra khỏi phòng.
Cầu thang đi lên khó, nhưng đi xuống lại dễ. Nó ngồi xuống, trượt từng bậc bằng cái mông được đệm bằng tã.
Nó mút chiếc ti giả bằng cao su — món đồ mà mẹ bảo nó đã lớn, không cần nữa.

Chiếc tã tuột ra khi nó trượt xuống. Đến bậc cuối cùng, nó rơi vào gian sảnh, đứng dậy, trần truồng trong chiếc áo ngủ.
Cánh cửa dẫn ra phố đang mở, trông thật hấp dẫn…

Thằng bé bước ra, hơi ngập ngừng.
Màn sương cuộn quanh nó như một người bạn cũ.
Rồi, mới đầu còn loạng choạng, sau vững dần, nó chập chững đi lên đồi.


Cảm nhận

Chương mở đầu này — “Không ai cả đến nghĩa địa” — là một trong những mở đầu ấn tượng nhất trong văn học giả tưởng hiện đại (trích từ The Graveyard Book của Neil Gaiman).

Không cần giới thiệu nhân vật hay bối cảnh rõ ràng, Gaiman mở đầu bằng hành động tàn bạo và tĩnh lặng: một vụ thảm sát đã xảy ra, chỉ còn một đứa bé sống sót.
Ông xây dựng bầu không khí âm u, huyền ảo, lạnh lẽo bằng những chi tiết tinh tế:

  • “Ánh trăng phản chiếu trên giày da đen”,
  • “Mùi sữa và mùi tã ướt”,
  • “Màn sương cuộn quanh như người bạn lâu ngày.”

Nhịp văn lừ đừ mà rợn ngợp, xen giữa tính chất truy đuổivẻ ngây thơ của đứa trẻ, khiến người đọc vừa căng thẳng, vừa thương cảm.

Điều kỳ diệu là: trong khi Jack — biểu tượng của cái ác lạnh lùng, logic và chính xác — đang săn lùng, thì đứa bé — biểu tượng của sự sống bản năng và ngây thơ — lại tự cứu mình một cách vô thức, bước ra khỏi thế giới loài người và tiến về nghĩa địa, nơi cái chết ngự trị.

Khoảnh khắc cuối — đứa bé đi vào màn sương — chính là cánh cửa mở ra thế giới kỳ ảo của cuốn sách: một thế giới mà “nghĩa địa” không chỉ là chốn chết, mà còn là nơi trú ngụ, nơi nuôi dưỡng, và nơi bắt đầu của sự sống mới.

Tóm lại, chương này là một kiệt tác mở đầu, vừa như truyện trinh thám, vừa như cổ tích đen. Gaiman không chỉ viết một cảnh sinh tồn — ông viết một khởi đầu của định mệnh.