Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



CHƯƠNG 1
Vào một ngày đầu tháng Bảy oi bức lạ thường, lúc xế chiều có một người trẻ tuổi rời gian gác xép thuê lại trong ngõ S., bước ra phố và chậm rãi đi về phía cầu K., dáng như tần ngần do dự. Khi xuống thang gác, chàng đã may mắn tránh mặt được bà chủ trọ. Căn buồng xép của chàng kê sát dưới mái một tòa nhà cao năm tầng và trông giống một cái tủ hơn là một gian phòng ở.
Bà chủ – người cho chàng trọ, dọn cơm tháng và cho chàng mượn cả người dọn buồng – thì ở một căn nhà riêng phía dưới, cách buồng chàng một cầu thang. Mỗi lần ra phố, thế nào chàng cũng phải đi ngang cánh cửa gian nhà bếp của bà chủ, luôn luôn mở toang nhìn ra thang gác. Cứ mỗi lần đi ngang cánh cửa ấy, người trẻ tuổi lại có một cảm giác sợ sệt bệnh tật khiến chàng xấu hổ và cau mặt. Chàng mắc nợ bà chủ trọ lút đầu lút cổ và sợ gặp mặt bà ta lắm.
Cũng chẳng phải chàng hèn nhát hoặc khiếp nhược, trái lại nữa là đằng khác. Nhưng ít lâu nay tâm thần chàng kích động và căng thẳng khác thường, gần như mắc chứng u uất. Chàng sống cô độc, rút sâu vào nội tâm và xa lánh mọi người, đến nỗi gặp ai chàng cũng sợ chứ chẳng riêng gì bà chủ trọ.
Chàng bị cảnh nghèo khó vùi dập; nhưng gần đây, ngay cả tình cảnh túng bấn cũng không còn đè nén chàng nữa. Chàng đã bỏ hẳn mọi công việc và cũng chẳng buồn làm ăn gì cả. Thật ra chàng chẳng sợ mụ chủ nào hết, dù mụ có mưu mô gì để hại, chàng cũng mặc. Nhưng dừng chân trên thang gác, nghe những câu nói lải nhải đã nhàm tai về những chuyện vặt vãnh, những câu đòi nợ, những lời dọa dẫm, than phiền… và chính mình lại phải kiếm cớ khất lần – không! Thà lủi đi như một con mèo, rón rén xuống thang gác và chuồn thẳng, đừng để ai trông thấy.
Vả chăng, lần này khi bước ra phố, chàng còn lấy làm lạ không hiểu sao mình lại sợ gặp cái mụ chủ nợ ấy đến thế.
“Ta đang mưu đồ một việc như vậy, mà đồng thời lại sợ những chuyện nhảm ấy ư?” – Chàng nghĩ thầm, môi nở một nụ cười kỳ dị. – “Thì… phải… tất cả đều nằm trong tay con người, thế mà nó cứ bỏ lỡ cơ hội, chỉ vì hèn nhát… thật hiển nhiên quá đi rồi. Kể cũng lạ không biết người ta sợ cái gì nhất nhỉ? Bước một bước mới, nói lên một lời mới do chính mình nghĩ ra đấy, họ sợ cái ấy hơn cả… Nhưng mà mình nói nhiều quá! Mình không làm gì chính cũng vì nói nhiều…”
Ngoài đường phố nóng như thiêu đốt, không khí ngột ngạt, người qua lại xô đẩy, bụi bặm và phảng phất mùi hôi hám của mùa hè. Thần kinh vốn đã khích động của chàng lại càng thêm nhức nhối. Mùi xú uế từ các tiệm rượu, những gã say rượu ngất ngưởng trên hè phố càng làm bức tranh thêm ảm đạm.
Một cảm giác ghê tởm thoáng hiện trên nét mặt thanh tú của chàng. Chàng rất khôi ngô, có đôi mắt thẫm màu, tóc hung đậm, vóc người mảnh dẻ. Nhưng chàng như ngập sâu vào tâm trạng đăm chiêu, gần như mê muội, bước đi mà chẳng còn để ý gì xung quanh.
Đã hai ngày nay chàng hầu như không có miếng gì lót dạ. Chàng ăn mặc tồi tàn đến mức người khác chắc cũng phải ngượng nếu phải ra đường ban ngày trong bộ dạng ấy. Nhưng ở khu phố này thì không ai lấy làm lạ.
Vừa lúc ấy, có một gã say rượu ngất ngưởng trên một chiếc xe giàn chạy qua phố; khi xe đến ngang tầm người trẻ tuổi, gã say quát: “Ê, thằng cha đội mũ Đức kia?” rồi chỉ vào chàng mà cười rống lên.
Chàng dừng lại, đưa tay nắm mũ. Chiếc mũ dạ hiệu Zimmermann đã sờn, bạc phếch, loang lổ, đầy lỗ thủng, méo xệch – không còn hình thù gì nữa. Nhưng điều làm chàng choáng không phải là xấu hổ, mà là cái cảm giác kinh hãi.
“Mình đã biết mà… Chính mình cũng đã nghĩ từ trước! Cái ấy mới tệ hại hơn cả!… Cái mũ này dễ bị chú ý quá!”
Chàng tự trách: “Những cái vặt vãnh tầm thường như thế lại có thể phá hỏng cả một ý đồ!… Những cái vặt vãnh mới là cái chủ yếu!”
Chàng không phải đi xa: từ cổng nhà trọ đến đó đúng bảy trăm ba mươi bước – trước kia chàng đã đếm. Khi ấy chàng chỉ xem những mộng tưởng kia như trò tự hành hạ mình. Nhưng nay đã một tháng, chàng bắt đầu xem đó như một mưu đồ thật sự, dù thâm tâm vẫn chưa tin.
Bây giờ chàng đang đi “duyệt thử lại”, và mỗi bước, tâm trạng bứt rứt càng tăng.
Chàng đến gần tòa nhà lớn nhìn ra con kênh. Tòa nhà ngăn thành nhiều gian: thợ may, thợ khóa, đầu bếp, người Đức, gái điếm, viên thư lại… Ra vào tấp nập. Chàng mừng vì không gặp ai quen.
Chàng rẽ sang thang gác phụ – chật, tối, nhưng đúng như ý chàng mong: không ai chú ý. “Tối thế này thì dù có con mắt tò mò nào dòm dõi cũng không ngại.”
Khi lên đến tầng bốn, chàng phải dừng vì gặp mấy cựu binh khuân vác đang chuyển đồ. “Lão Đức kia dọn nhà, vậy tầng này chỉ còn gian mụ già ở… Tốt! Khi cần đến…”
Chàng giật chuông. Tiếng chuông rè rè – âm thanh đặc biệt khiến chàng rùng mình.
Mụ già hé cửa, nhìn ra bằng đôi mắt nghi kị. Thấy hành lang đông người, mụ mở cửa. Người trẻ tuổi bước vào.
Mụ già: người bé loắt choắt, khô đét, tuổi khoảng sáu mươi, đôi mắt sắc và ác, mũi nhọn hoắt. Tóc màu gai, xức dầu nhẫy. Trên cổ quấn nỉ mỏng, vai khoác khăn lông thú vàng úa dù trời nóng.
Chàng lễ phép: “Tôi là Raxcolnicov, sinh viên. Tháng trước tôi có đến.”
Mụ già: “Tôi nhớ cậu.”
Chàng nói mình đến vì việc cầm đồ. Rút ra chiếc đồng hồ quả quýt bằng bạc.
Nhưng mụ nhắc: chuyến trước đã quá hạn ba ngày. Chàng xin trả thêm lãi. Mụ nói tùy mụ.
Chàng hỏi giá. Mụ chê đồ rẻ, nói chỉ một rúp rưỡi. Chàng thốt lên, nhưng cuối cùng nhận tiền: một rúp mười lăm cô-pếch sau khi trừ lãi.
Chàng muốn hỏi gì nữa, nhưng lúng túng. Nói rằng sẽ mang một đồ khác – hộp thuốc lá bằng bạc – nhưng rồi im.
Khi ra phòng ngoài, chàng hỏi: “Bà lúc nào cũng ở nhà một mình à? Bà em đi vắng à?”
Mụ già nghi kị: “Cậu hỏi để làm gì?”
Chàng lảng đi.
Ra khỏi nhà, chàng rơi vào trạng thái bối rối dữ dội. “Trời ơi! Ghê tởm quá!… Lẽ nào ta lại có thể nghĩ đến một việc như thế?” Chàng bước đi như người say.
Khi nhận ra, chàng đang đứng trước một tiệm rượu dưới tầng hầm. Hai gã say vừa bước ra, chửi bới om sòm. Raxcolnicov lập tức bước xuống. Xưa nay chưa bao giờ chàng vào quán rượu, nhưng lúc này chóng mặt, khát bỏng cổ, chàng bèn vào.


