Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



LỜI NÓI ĐẦU
Hẳn sẽ có người đặt câu hỏi:
“– Đây là thời đại nguyên tử, những chiến lược quân sự cổ xưa đã trở nên lỗi thời. Việc dịch và nghiên cứu lại chúng chẳng phải là tốn công vô ích hay sao?”
Người dịch xin được phép không trả lời trực tiếp, mà kể vài câu chuyện — dĩ nhiên, là những câu chuyện về chiến tranh.
Trong Đại chiến Thế giới thứ nhất (1914–1918), Tướng Allenby của Anh đổ bộ vào Palestine để giao chiến với quân Thổ Nhĩ Kỳ. Quân Thổ đóng tại Micmas, trên một ngọn đồi cao, phía bên kia một thung lũng hẹp.
Một sĩ quan tùy tướng của Allenby suy nghĩ: “Micmas… hình như đã từng nghe qua. Có phải nơi đây xưa kia cũng từng diễn ra một trận đánh tương tự?”
Giữa đêm, ông sĩ quan lấy Kinh Thánh ra đọc lại. Trong đó chép rằng:
“Saul và con trai là Jonathan dẫn đạo quân Israel, đối đầu với quân Philistine đóng tại Micmas.
Hai cha con mang giáp trụ, tiến lên theo một lối nhỏ, hai bên là hai tảng đá – dân địa phương gọi là Bozez và Seneh – và lên tới một bãi đất bằng phẳng chừng nửa mẫu, nơi có lính canh Philistine đóng giữ.
Khi bình minh vừa ló dạng, quân Philistine tỉnh giấc, thấy Saul và con trai đang tiến đến, tưởng bị tập kích nên hoảng hốt bỏ chạy. Saul liền nhân cơ hội ấy, dẫn quân đánh đuổi và giải phóng toàn cõi Israel.”
Vị sĩ quan đem đoạn này trình lên Tướng Allenby. Ông lập tức cho người trinh sát địa hình. Quả thật, nơi ấy có một con đường nhỏ, hai bên là vách đá dựng đứng, và dưới ánh trăng có thể thấy rõ một bãi đất phẳng hướng về phía Micmas.
Tướng Allenby liền áp dụng đúng chiến thuật cổ được mô tả trong Kinh Thánh.
Tối hôm đó, một toán quân Anh len lỏi theo con đường nhỏ ấy, bí mật diệt vài lính gác Thổ Nhĩ Kỳ. Khi trời rạng, họ đã đến bãi đất bằng phẳng. Quân Thổ hoảng loạn tưởng bị bao vây, bỏ chạy tán loạn. Quân Anh nhân cơ hội ấy tấn công, giành toàn thắng.
Lại một lần nữa, năm 1948, trong cuộc chiến giữa Israel và Ai Cập, Tướng Yigael Yadin của Israel đối đầu với quân Ai Cập đang quấy phá vùng Negev.
Ông đọc lại Kinh Thánh và tìm thấy nhắc đến một con đường tắt dẫn thẳng tới Mushrfa, nơi một đơn vị kỵ binh Ai Cập đóng quân. Con đường ấy đã bị thời gian vùi lấp hàng thế kỷ.
Tướng Yadin cho dùng xe ủi mở lại con đường, rồi âm thầm hành quân trong đêm. Quân Ai Cập không ngờ có lối ấy, bị tập kích bất ngờ, phải bỏ chạy. Tuyến phòng thủ Ai Cập sụp đổ, và chỉ 14 ngày sau đó, Ai Cập hoàn toàn thất bại.
Cả Tướng Allenby và Tướng Yadin đều là những vị tướng của thế kỷ XX, nhưng họ đã đạt thắng lợi lừng lẫy nhờ vận dụng những bài học từ cổ sử.
Từ đó có thể thấy, việc dịch và nghiên cứu “Tôn Tử binh pháp” không hề vô ích.
Không những thế, người Anh cũng đã dịch và giảng giải “Tôn Tử binh pháp”, xem đây là một trong những binh thư cổ điển bắt buộc mà sĩ quan các học viện quân sự Anh phải nghiên cứu.
Những lời dạy trong Binh pháp Tôn Tử đều thực tiễn, cần thiết cho việc bảo vệ đất nước.
Tôn Tử là người thời Xuân Thu, dâng lên Ngô Vương Hạp Lư bộ binh pháp của mình. Được vua tin dùng, ông chỉ huy 30.000 quân Ngô, đánh bại 200.000 quân Sở, tiến chiếm kinh đô Doanh, làm chấn động thiên hạ.
Từ thời Tôn Tử đến thời Chiến Quốc, học thuyết binh pháp của ông được phát triển thành một trường phái quân sự, gọi chung là Binh gia, truyền suốt qua các triều Tần, Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, tồn tại gần 2.500 năm, và được nhiều danh tướng phương Tây trích dẫn, tham khảo.
So với các tác phẩm quân sự kinh điển của Julius Caesar hay Napoléon, “Tôn Tử binh pháp” không hề thua kém, thậm chí ngắn gọn hơn về lời, sâu sắc hơn về ý.
Tại Việt Nam, dưới các triều Lê và Nguyễn, trong các kỳ khoa cử võ học, thí sinh đều phải học và luận giải binh thư. Nhưng từ khi đất nước mất vào tay ngoại bang, người dân ly tán, triều đình nhu nhược, thì việc học binh thư bị lãng quên, không còn ai nhắc tới.
Tuy nhiên, tinh thần binh học Tôn Tử vẫn được những nhà cách mạng Việt Nam ở hải ngoại duy trì. Trong thời Pháp thuộc, nhà yêu nước Phan Bội Châu từng dùng danh nghĩa Việt Nam Quang Phục Hội, biên soạn và truyền bá tác phẩm “Quân phục quân phương lược” để rèn luyện chí khí và kiến thức quân sự cho những người yêu nước.
Từ đó, đã xuất hiện nhiều nhân tài xuất chúng, hiến dâng trọn đời cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Trong đó, nhà chiến lược Hoàng Trọng Mậu từng chỉ huy cuộc khởi nghĩa Thái Nguyên, làm rung chuyển ách thống trị của thực dân Pháp.
Người Pháp, để bảo vệ quyền cai trị, đã chủ tâm xóa bỏ truyền thống binh học của Việt Nam, hòng ngăn chặn lòng yêu nước và chí độc lập. Thế nhưng, những người cách mạng Việt Nam vẫn âm thầm truyền dạy và gìn giữ ngọn lửa ấy.
Cách đây vài chục năm, Huỳnh Thúc Kháng, dưới bút hiệu Sử Bình Tử, cũng đã dịch và chú giải đầy đủ 13 thiên “Tôn Tử binh pháp”, tiếp tục thắp sáng ngọn đuốc tri thức quân sự cổ truyền.
Ngọn lửa ấy — ngọn lửa thiêng của binh học và tinh thần dân tộc — vẫn được gìn giữ trong suốt hành trình cách mạng Việt Nam. Trong nhiều tài liệu huấn luyện, “Tôn Tử binh pháp” luôn là bộ sách căn bản, không thể thiếu.
Nếu trong thời kỳ Pháp thuộc, các bậc tiền nhân đã hiểu sâu sắc tầm quan trọng của binh học, thì ngày nay, trong thời độc lập tự chủ, chúng ta càng phải nghiên cứu, học tập và phát huy tinh thần ấy hơn nữa...


