Mục lục
ToggleBên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



CHƯƠNG 1: CẬU BÉ CẦM ĐẦU LÂU
Preview
Giữa không gian ẩm lạnh của Amsterdam, một người đàn ông trốn chạy khỏi quá khứ bắt đầu hồi tưởng về tuổi thơ bị ám ảnh bởi nỗi mất mát và tội lỗi. Từ giấc mơ gặp lại mẹ — người đã khuất — những ký ức đau đớn dần mở ra, đưa ta trở về với buổi sáng định mệnh khi cậu bé Theo Decker mất mẹ mãi mãi, và một bức tranh nhỏ đã thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu.
Trong những ngày ở Amsterdam, tôi mơ thấy mẹ lần đầu tiên sau nhiều năm.
Tới lúc ấy, tôi đã ẩn mình trong khách sạn hơn một tuần, không dám ra ngoài, không dám gọi cho ai. Tim tôi đập thình thịch mỗi khi nghe những âm thanh vô hại — tiếng chuông thang máy, xe thức ăn lạch cạch ngoài hành lang, hay tiếng chuông nhà thờ vang lên mỗi giờ. Cả tiếng chuông ấy, từ de Westertoren đến Kritjberg, đều mang âm điệu như báo tử trong những câu chuyện cổ.
Ban ngày, tôi ngồi ở mép giường, cố hiểu những bản tin trên TV — vô ích, vì tôi không biết tiếng Hà Lan. Khi buông xuôi, tôi lại ra cửa sổ nhìn xuống con kênh, khoác thêm chiếc áo lông lạc đà vì tôi đã rời New York quá vội, chẳng mang đủ đồ ấm.
Bên ngoài, mùa Giáng sinh sắp đến. Những cây cầu sáng đèn, người dân má đỏ au, khăn quàng bay trong gió, đạp xe băng qua phố sỏi. Tiếng nhạc Giáng sinh run rẩy vang trong không khí lạnh. Trong phòng, đồ ăn vứt bừa bãi, thuốc lá cháy dở, vodka mua ở cửa hàng miễn thuế vương vãi quanh giường.
Căn phòng ấy dần trở thành thế giới của tôi — nhỏ hẹp, im ắng, lạnh lẽo. Tôi ngồi ngắm hai bức tranh nhỏ treo trên tường: một cảnh trượt băng trước nhà thờ, một cảnh tàu buồm lướt qua biển mùa đông. Chỉ là tranh chép, nhưng tôi nhìn mãi như thể trong đó có mật mã để giải điều bí ẩn trong lòng mình.
Mỗi sáng, tôi dậy sớm, lặng lẽ xuống sảnh lấy báo khi trời còn tối. Nhân viên khách sạn đi lại rì rầm, giả vờ không để ý đến tôi — ông khách Mỹ ở phòng 27, chẳng bao giờ ra ngoài ban ngày. Tôi tự trấn an rằng họ sẽ không làm phiền tôi.
Tờ Herald Tribune không nói gì về điều khiến tôi lo lắng. Nhưng báo Hà Lan thì có — những dòng chữ dày đặc, những bức ảnh hiện trường, dải băng vàng. Tôi không hiểu hết, nhưng linh cảm rằng họ đang viết về tôi. Một vụ án chưa có lời giải. Một kẻ chưa được nêu tên.
Căn phòng, máy sưởi, nước kênh xanh sẫm — tất cả như siết chặt tôi lại.
Tôi bị cảm, không có việc gì làm, và cả ngày chỉ nằm trên giường. Trong những giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy trát tòa, vali đổ tung, sân bay dài vô tận, và tôi chạy thục mạng đến chuyến bay mà mình biết sẽ chẳng bao giờ kịp.
Đêm cuối cùng — đêm tệ nhất — tôi mơ thấy mẹ.
Mẹ hiện ra trong gương, mỉm cười với tôi, khuôn mặt rạng ngời, mái tóc đen nhánh, ánh mắt ấm áp như xưa. Tôi biết mình không được quay lại nhìn thẳng, biết rằng nếu làm thế, mẹ sẽ tan biến. Chúng tôi nhìn nhau trong gương, im lặng, cho đến khi màn sương dâng lên giữa hai người — và tôi tỉnh dậy.
Mọi chuyện hẳn đã khác nếu mẹ còn sống. Nhưng mẹ mất khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ.
Ngày mẹ mất chia đôi cuộc đời tôi thành trước và sau. Kể từ đó, chưa ai từng khiến tôi cảm thấy được yêu thương như mẹ.
Ở bên mẹ, thế giới bừng sáng — mọi vật qua đôi mắt mẹ đều tươi tắn và tràn đầy sự sống. Tôi còn nhớ, vài tuần trước khi mẹ qua đời, chúng tôi ăn tối ở một nhà hàng Ý. Khi nhân viên mang bánh sinh nhật đến cho một bàn bên cạnh, ánh nến lung linh hắt lên khuôn mặt những người xa lạ. Mẹ nắm tay tôi, mỉm cười — và tôi nhận ra ánh sáng hạnh phúc ấy chính là mẹ. Sau khi mẹ mất, hình ảnh ấy trở thành nỗi ám ảnh suốt đời.
Mẹ đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy không thể chụp lại được. Trong ảnh, mẹ trông lạnh lẽo và xa cách, khác hẳn người phụ nữ ấm áp, linh hoạt ngoài đời. Mẹ có làn da trắng, mắt xanh rực sáng, tóc đen và gò má cao — một vẻ đẹp pha trộn giữa dòng máu Ireland và Cherokee. Mẹ di chuyển nhẹ nhàng, tiếng cười trong trẻo, mùi nước hoa gỗ đàn hương vẫn khiến tôi nhớ mãi.
Và tôi biết — mẹ chết là lỗi của tôi.
Ai cũng nói đó là tai nạn, rằng trẻ con đâu biết gì. Nhưng tôi không tin.
Ngày ấy — 10 tháng Tư — là một ngày bình thường, đáng ra sẽ trôi qua vô nghĩa như bao ngày khác. Nhưng giờ, nó như chiếc đinh gỉ cắm giữa trí nhớ tôi.
Hôm đó, trời vừa dứt mưa. Hai mẹ con tôi đứng trước cửa chung cư trên Phố 57 chờ taxi. Mẹ mặc áo khoác trắng, quàng khăn hồng, trông hơi mệt nhưng vẫn đẹp đến lạ. Tôi mười ba tuổi, vừa bị đình chỉ học, và giữa hai mẹ con là một khoảng im lặng nặng nề.
Chú Vàng — người gác cửa — vui vẻ bắt chuyện. Mẹ cười, đáp lại bằng giọng dịu dàng, nhưng tôi biết mẹ đang giấu nỗi lo. Chúng tôi sắp đến trường để họp với thầy hiệu trưởng về việc tôi bị kỷ luật. Mẹ mệt mỏi, còn tôi thì sợ hãi.
Tôi không biết buổi sáng ấy sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy mẹ.
CẢM NHẬN
Đoạn mở đầu Cậu bé cầm đầu lâu là một trong những chương mở xuất sắc nhất của văn học đương đại. Donna Tartt không chỉ kể chuyện — bà xây dựng một không gian cảm xúc: u ám, lạnh lẽo, nhưng thấm đẫm ký ức và nỗi nhớ.
Giấc mơ về người mẹ là một biểu tượng tuyệt đẹp cho ký ức và tội lỗi — một cái nhìn vào phần sâu nhất trong tâm hồn con người khi họ đánh mất điểm tựa của mình. Ở đây, mẹ không chỉ là người đã khuất; mẹ là ánh sáng, là ký ức nguyên sơ của hạnh phúc, là điều duy nhất cứu rỗi cậu bé trong một thế giới tan vỡ.
Giọng văn của Tartt dày đặc chi tiết, nhưng không rườm rà; mỗi câu như được chạm khắc, vừa hiện thực vừa mộng mị. Từng chi tiết nhỏ — ánh nến, mùi nước hoa, tiếng chuông nhà thờ — đều trở thành những sợi dây kéo người đọc vào tâm trạng của nhân vật: cô độc, day dứt, và đầy hoài niệm.
Điều khiến đoạn này đặc biệt xúc động là cách tác giả biến mất mát thành điểm khởi đầu cho hành trình tìm kiếm ý nghĩa sống. Cái chết của mẹ không chỉ là bi kịch, mà còn là nguồn gốc của tất cả: tội lỗi, nghệ thuật, và sự cứu chuộc mà Theo Decker sẽ phải đi qua.
Đây không chỉ là một khởi đầu của câu chuyện — mà là khởi đầu của một linh hồn tan vỡ.


