Sách Đoạt Lửa - J. H. Rosny Anh PDF có tiếng Việt tải FREE

Sách Đoạt Lửa – J. H. Rosny Anh PDF có tiếng Việt tải FREE

Sách Đoạt Lửa – J. H. Rosny Anh PDF có tiếng Việt tải FREE là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Đoạt Lửa – J. H. Rosny Anh PDF có tiếng Việt tải FREE đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

LỜI GIỚI THIỆU

Các bạn thân mến!

Đoạt Lửa là tác phẩm nổi tiếng của J.H. Rosny Anh, in lần thứ nhất tại Brussels (Bỉ) năm 1911 với tên gốc là La Guerre du Feu (Cuộc chiến đấu vì Lửa).

J.H. Rosny là bút danh chung của hai anh em Honoré và Justin Boex, nhà văn người Pháp. J.H. Rosny Anh (1856–1940) là viện sĩ Viện Hàn lâm Goncourt (Pháp), chuyên viết tiểu thuyết viễn tưởng về thời tiền sử như Đoạt Lửa, Con mãnh thú khổng lồ, v.v…

Ở trang đầu tác phẩm Đoạt Lửa, tác giả đã đề tặng bạn mình:

“Gửi Théodore Duret.
Cuộc du hành này trong thời kì tiền sử rất xa xưa, mà con người còn chưa vạch bất cứ một hình thù gì trên đá và trên chất sừng, có thể cách đây một trăm ngàn năm.”

Vâng, câu chuyện này đã xảy ra khoảng mười vạn năm trước. Ở thời kỳ mông muội xa xưa ấy, con người đang trong bước chuyển từ “người vượn” thành người, ăn lông ở lỗ, sống thành bầy, chỉ mới biết săn bắt và hái lượm.

Trong thế giới hoang sơ, nơi muông thú chiếm ưu thế, con người chỉ là một giống thú — chưa phải giống mạnh nhất, nhưng là giống biết đứng thẳng, tư thế khiến muôn loài khác e dè. Và cuộc sống của họ chỉ thật sự là cuộc sống của loài người từ khi họ có Lửa.

Lửa nâng cao đời sống và cũng nâng cao “bản chất người” trong con người. Mất lửa, con người sẽ rơi lại kiếp thú — sống vật vờ, bị bóng tối và thú dữ nuốt chửng. Vì thế, những bầy người thù địch thường tìm cách tiêu diệt lửa của đối phương để dìm họ vào đêm tối hãi hùng.

Một tác giả lớn, chuyên viết về tình báo công nghiệp, từng nhận xét:

Đoạt Lửa là câu chuyện về chiến công tình báo công nghiệp đầu tiên của loài người.”

Một giáo sư địa chất nổi tiếng, khi đọc truyện viễn tưởng khoa học này, đã tấm tắc ca ngợi trí tưởng tượng tuyệt vời của J.H. Rosny Anh — người đã làm sống lại cảnh vật thời nguyên thủy một cách đầy chân thực và hùng vĩ.

Đọc Đoạt Lửa, các bạn hãy lưu tâm đến những nhận định ấy, để cùng tác giả sống lại với nhân vật bằng tưởng tượng, hòa mình vào một dĩ vãng xa xưa — một quá khứ không còn dấu vết và không bao giờ trở lại, nhưng lại là một bước ngoặt vĩ đại trên con đường tiến hóa của nhân loại.

Văn hào Maxime Gorki từng đưa Đoạt Lửa vào danh sách (không dài) những tác phẩm mà trẻ em nên đọc để nâng cao hiểu biết về sự tiến hóa của loài người.
Đó là một đánh giá sâu sắc, đồng thời cũng là một “mệnh lệnh” tinh thần đã thôi thúc người dịch và nhà xuất bản nỗ lực hết sức để giới thiệu tác phẩm này đến với các bạn.

Nếu trong bản dịch này còn có điều gì chưa thật vừa ý, xin được các bạn lượng thứgóp ý để lần tái bản sau được hoàn thiện hơn.

Người dịch


Phần Thứ Nhất

Chương I – Lửa chết

Những người Oulhamr chạy trốn trong đêm dài khủng khiếp. Điên loạn vì đau đớn và kiệt sức, họ tuyệt vọng trước tai họa tột cùng: Lửa của họ đã chết.

Họ đã nuôi Lửa trong ba cái chuồng, từ thuở lập bầy. Bốn người đàn bà và hai chiến sĩ chăm sóc nó ngày đêm.
Trong những ngày đen tối nhất, Lửa vẫn được nuôi dưỡng, được che chở khỏi mưa bão, vượt sông, băng lầy mà chưa từng tắt. Mỗi sớm, nó cháy xanh, mỗi chiều, nó nhuộm đỏ như máu.

Lửa xua đuổi muôn thú: sư tử đen, sư tử vàng, gấu hang động, voi ma mút, hổ và báo.
Những chiếc răng đỏ của nó che chở con người trước thế gian mênh mông.
Tất cả niềm vui đều ở bên nó:

  • nướng thịt săn cho thơm ngon.
  • nung cứng mũi lao, làm vỡ đá cứng.
  • Nó khiến bàn tay người rần rật sức mạnh.
  • Nó làm cho cả bầy vững lòng giữa rừng hoang, đồng cỏ, hang sâu.

Lửa là Cha, là Người Bảo vệ, là Người Cứu giúp, dù đôi khi hung hãn, nuốt chửng cây rừng khi sổng chuồng.

Nhưng giờ đây, nó đã chết.

Kẻ thù phá tan hai chuồng, còn chuồng thứ ba, trong lúc chạy trốn, chỉ còn leo lét một ngọn tàn. Quá yếu, nó không còn cắn nổi vào cỏ khô. Nó giật lên như con vật hấp hối, rồi chỉ còn là một bọ đỏ nhỏ bé, bị gió cuốn đi và tắt ngóm.

Những người Oulhamr chạy trốn trơ trụi trong đêm tối.
Trời không sao, bầu trời nặng trĩu, chạm vào mặt nước đục. Cây cỏ lạnh lẽo, bò sát quẫy nước. Đàn ông, đàn bà, trẻ con lẫn mất hút trong bùn lầy.

Họ lần mò theo tiếng người dẫn đường, băng qua đầm, leo lên mô đất cứng. Sau đêm dài, khi tinh mơ, họ đến gần đồng cỏ.

Một vầng sáng nhợt len qua mây chì. Gió thổi, nước lầy nhầy. Bầy người mệt mỏi nhưng vẫn đứng thẳng dậy.

Cơn mê sợ tan đi, nhiều người ngã gục xuống đất, thiếp đi vì kiệt sức. Đàn bà dẻo dai hơn, những bà mẹ mất con gào lên như sói cái. Họ linh cảm dòng giống đang lụi tàn.

Faouhm – người chỉ huy – điểm lại bầy. Ông đếm bằng ngón tay và cành lá, mỗi cành tượng trưng cho hai bàn tay. Ông nhẩm tính mãi rồi cũng nhận ra: chỉ còn lại bốn chiến binh, hơn sáu đàn bà, độ ba chục trẻ nhỏ và vài cụ già.

Cụ Goun, người giỏi tính nhất, nói rằng:

“Không còn nổi một đàn ông trong năm, một đàn bà trong ba, một đứa trẻ trong một cành.”

Mọi người đều thấy tai họa to lớn: dòng giống bị đe dọa tận gốc.

Faouhm, dẫu dũng mãnh, cũng tuyệt vọng. Trên gương mặt đầy lông rậm, đôi mắt vàng như mắt beo lộ vẻ suy sụp. Ông ngắm những vết thương do giáo, do lao của kẻ thù gây ra, thỉnh thoảng mút dòng máu rỉ trên cánh tay.

Chương I – Lửa chết (tiếp theo)

Đêm qua, người Oulhamr đã bị tấn công bất ngờ.
Kẻ thù là bầy người Wagabou, khỏe hơn, đông hơn, lại biết cách phóng lao xaném đá chính xác.

Người Oulhamr chống cự tuyệt vọng. Lửa bốc cao, tiếng thét hòa cùng tiếng thú rừng.
Nhiều người ngã gục, nhiều đứa trẻ bị dẫm nát trong hỗn loạn.
Ngọn lửa thiêng bị dập tắt, và từ đó, bóng tối bao trùm lên cả bầy.

Suốt đêm, họ chạy trốn không ngừng. Tiếng tru của sói, tiếng rống của hổ xen lẫn tiếng người gào gọi nhau giữa rừng sâu.
Khi trời rạng sáng, họ mới dám dừng lại, nhưng nỗi sợ vẫn chưa nguôi.

Không có Lửa, đêm đến là sự diệt vong.
Không có Lửa, họ không thể nướng thịt, không thể sưởi, không thể đuổi thú dữ.
Ngay cả việc ăn cũng trở nên khổ sở: thịt sống khiến họ đau bụng, run rẩy và yếu đi.

Faouhm nhìn quanh, đám người của ông tả tơi như bầy thú bị săn.
Lũ trẻ réo đòi ăn, đàn bà rên rỉ vì thương chồng, thương con.
Những cụ già lặng im, ánh mắt mờ đục nhìn về phía xa, nơi trước kia ngọn Lửa từng cháy sáng giữa hang đá.

Trong khoảnh khắc ấy, Faouhm cảm nhận một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm:
Nếu không có Lửa, bầy Oulhamr sẽ chết dần trong giá lạnh và bóng tối.

Ông gầm lên, tiếng gầm như thú hoang:

“Chúng ta phải tìm lại Lửa! Phải đoạt lại Lửa, dù phải chết!”

Lời ông vang dội giữa đồng cỏ, khiến cả bầy im phăng phắc.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về ông, rồi về phía Naoh — người trẻ nhất trong các chiến binh còn sống.

Naoh có thân hình vạm vỡ, vai rộng, tóc rối như bờm ngựa.
Mắt hắn sáng rực, luôn ánh lên tia nhìn kiêu hãnh và thông minh khác thường.
Từ lâu, hắn đã được gọi là Naoh – Kẻ mạnh của tộc Oulhamr.

Faouhm tiến lại gần, đặt tay lên vai Naoh:

“Ngươi sẽ đi tìm Lửa. Ngươi, và hai người dũng mãnh nhất của ta: Aghoo và Nam.”

Cả bầy rì rầm như gió lay cỏ. Mọi người đều hiểu:
Chuyến đi này nguy hiểm hơn cả cái chết.

Họ phải vượt qua rừng sâu, qua sông lớn, qua đất của kẻ thù, tìm đến những nơi Lửa còn sống, cướp lấy một mẩu tàn hồng rồi mang về.

Naoh đứng thẳng dậy, mặt ngẩng cao, giọng dứt khoát:

“Naoh sẽ đi. Naoh sẽ tìm Lửa. Naoh sẽ mang Lửa về cho bầy!”

Tiếng hô của hắn vang vọng, khiến cả bầy phấn chấn.
Trẻ con nín khóc, đàn bà thôi than, những chiến binh còn lại nắm chặt giáo, đôi mắt lóe sáng lên niềm hy vọng mong manh.

Aghoo, người cao to, thô ráp, mặt đầy sẹo, gật đầu tán thành.
Nam, thấp hơn nhưng nhanh nhẹn và tinh khôn, khẽ khịt mũi như thú săn thấy mùi mồi.

Faouhm bước ra giữa vòng người, cất tiếng:

“Các ngươi nghe rõ lời của Naoh. Hắn sẽ đi tìm Lửa.
Nếu hắn mang Lửa trở về, bầy Oulhamr sẽ lại sống, sẽ lại mạnh hơn bao giờ hết.
Nhưng nếu hắn không về… chúng ta sẽ tan biến trong bóng tối!”

Bầy người cúi đầu, rồi đồng loạt thét lên một tiếng dài, vừa bi thương vừa hừng hực.
Tiếng thét ấy vang xa, lẫn vào gió, tan vào mây mù xám bạc.

Sau đó, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho hành trình đoạt Lửa.
Naoh, Aghoo và Nam vũ trang bằng lao nhọn, đá cứng, dao xương và da thú.
Họ mang theo túi da đựng thịt khô, mỡ và vài vật dụng thô sơ.

Đàn bà tiễn họ bằng những ánh mắt pha lẫn sợ hãi và tin tưởng.
Những đứa trẻ chạy quanh chân, nắm lấy tay Naoh, kêu lên:

“Mang Lửa về! Đừng để Lửa chết nữa!”

Naoh cúi xuống, xoa đầu chúng. Hắn hiểu rằng, nếu hắn thất bại, bầy Oulhamr sẽ không còn tồn tại.

Trước khi đi, hắn quay lại nhìn Faouhm.
Người thủ lĩnh già đưa cho hắn một cục than cháy dở, tàn đỏ mờ như hơi thở cuối cùng của Lửa.

“Hãy giữ lấy, Naoh. Nếu gặp Lửa, hãy thổi vào đây, để nó sống lại.”

Naoh nâng cục than bằng hai tay, ánh mắt sáng lên như có thần linh soi chiếu.
Hắn giấu nó vào trong túi da, bên cạnh ngọn lao.

Rồi ba người bắt đầu lên đường.

Họ đi về hướng mặt trời mọc, xuyên qua đầm lầy, tiến về những vùng đất xa lạ — nơi người ta đồn rằng Lửa vẫn cháy trên đỉnh núi, nơi bầy Wagabou và những giống người lạ khác sinh sống.

Phía sau, bầy Oulhamr đứng nhìn cho đến khi bóng họ chìm dần trong màn sương trắng xóa.
Không ai nói gì.
Chỉ còn tiếng gió và tiếng nước chảy, xen lẫn tiếng tim người đập mạnh trong lồng ngực — vì hy vọng, vì sợ hãi, vì chờ đợi.