Sách Mười Người Da Đen Nhỏ PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Mười Người Da Đen Nhỏ PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Mười Người Da Đen Nhỏ PDF tải FREE có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Mười Người Da Đen Nhỏ PDF tải FREE có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

Chương 1

Ở góc toa hút thuốc hạng nhất là ngài Thẩm phán Wargrave, người gần đây đã rời chức về hưu. Ông vừa bập một hơi xì gà vừa đảo qua mục tin chính trị của tờ Times với ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú.

Đặt tờ báo xuống, ông đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Lúc này, tàu đã qua Somerset. Ông nhìn chiếc đồng hồ đeo tay – vẫn còn hai tiếng nữa.

Ông điểm lại trong đầu tất cả những gì liên quan tới Đảo Chiến Binh được đăng trên báo chí. Đầu tiên là tin một tay triệu phú người Mỹ say mê du thuyền đã mua đảo, rồi đến một bài viết miêu tả căn biệt thự xa xỉ tân thời mà hắn xây trên đó, ngoài khơi vịnh Devon. Chẳng may cô vợ ba mới cưới của tay triệu phú nọ lại sợ đi thuyền, thế nên mới dẫn tới việc cả cơ ngơi lẫn hòn đảo bị rao bán.

Một loạt quảng cáo rùm beng về hòn đảo liền xuất hiện trên báo. Rồi sau đó có một lời xác nhận khô khan rằng cả chỗ đó đã được một quý ngài tên Owen mua lại. Tiếp đến là một loạt tin đồn được những tay ký giả báo lá cải truyền đi: Đảo Chiến Binh thực ra được mua lại bởi một quý cô tên Gabrielle Turl, ngôi sao Hollywood! Cô ta muốn lui về đó vài tháng để thoát khỏi sự săm soi của công chúng.

Tờ Con Ong Bận Bịu thì khéo léo ám chỉ rằng chỗ đó dành cho giới Hoàng gia cư trú. Tờ Quý Ông Merryweather lại được rỉ tai rằng nơi đó được mua cho tuần trăng mật – ngài Bá tước trẻ tên L cuối cùng cũng phải đầu hàng Thần Tình yêu! Còn tờ Jonas thì “biết chắc” rằng nơi đó đã được Hải quân Anh mua lại nhằm thực hiện những thí nghiệm vô cùng bí mật.

Chuyện về Đảo Chiến Binh chiếm lĩnh mục tin tức đã rõ như ban ngày!

Ngài Thẩm phán Wargrave rút từ túi áo ra một lá thư. Nét chữ gần như không ai đọc nổi, chỉ trừ vài cụm từ ở chỗ này chỗ nọ là nổi bật rõ ràng đến bất ngờ:

“Lawrence thân mến… đã quá lâu rồi tôi không nhận được tin tức từ ông…
Phải đến Đảo Chiến Binh bằng được… một nơi đầy mê hoặc… nhiều điều để nói… những ngày xưa cũ… hòa mình vào thiên nhiên… tắm mình trong ánh mặt trời…
12:40 từ Paddington… gặp ông ở Oakbridge…”

Và người gửi thư đã kết lại bằng một chữ ký bắt mắt:
“Mãi mãi thương mến, Constance Culmington.”

Thẩm phán Wargrave cố mò lại trong trí nhớ lần cuối cùng ông gặp quý cô Constance Culmington. Chắc là đã bảy – không, tám năm về trước. Lúc ấy, cô đang ở Ý để “hưởng ánh nắng mặt trời và giao hòa với thiên nhiên” cùng những người nông dân Ý.

Về sau, ông nghe nói cô đã tới Syria, nơi cô được tắm trong cái nắng còn gay gắt hơn, và “sống với thiên nhiên” cùng những người du mục.

Ông ngẫm nghĩ: “Constance Culmington đích thị là loại phụ nữ có thể đi mua một hòn đảo rồi thêu dệt nên những điều kỳ bí xung quanh mình!”

Gật đầu nhè nhẹ tán thưởng với lối suy luận logic của mình, ngài Thẩm phán Wargrave để đầu mình gục xuống…

Và ông ngủ thiếp đi.


Trong một toa khách hạng ba cùng năm hành khách khác là Vera Claythorne, lúc này cô đang ngả đầu ra sau, đôi mắt nhắm nghiền.

Đi tàu hỏa vào một ngày như thế này thật nóng nực làm sao! Cũng thật tuyệt khi được đi ra biển! Mà cũng may mắn lắm cô mới có được công việc này. Cứ khi nào cô muốn có một kỳ nghỉ thì hầu như luôn đồng nghĩa với việc phải đi trông nom một bầy trẻ con – mà kỳ nghỉ của một thư ký còn khó kiếm hơn nữa.

Thậm chí cả cơ quan môi giới cũng chẳng đem lại nhiều hy vọng.

Rồi lá thư đó tới:

“Tôi đã nhận được lời giới thiệu về cô thông qua hãng môi giới Phụ nữ Tài giỏi.
Tôi cũng hiểu rằng họ có biết cô từ trước. Và tôi cũng rất thoải mái về mức lương cô yêu cầu.
Rất mong cô tới bắt đầu công việc này vào ngày 8 tháng Tám.
Chuyến tàu sẽ khởi hành lúc 12:40 từ ga Paddington và cô sẽ được đón tại ga Oakbridge.
Tôi cũng kèm theo đây năm tờ một bảng cho khoản chi phí.

Thân ái,
Una Nancy Owen

Ở góc trên cùng là địa chỉ:
Đảo Chiến Binh, Sticklehaven, Devon.


Đảo Chiến Binh!

Chà, mấy ngày nay chẳng có gì ngoài tin đó trên báo! Đủ các thể loại manh mối và những lời đồn hấp dẫn, mặc dù phần lớn có khi là bịa đặt.

Nhưng chắc chắn căn nhà đã được một tay triệu phú xây nên và được ví như “tận cùng của sự xa xỉ.”

Mệt mỏi vì một học kỳ căng thẳng vừa qua ở trường, Vera Claythorne tự nhủ:

“Làm một cô chủ trò ở một trường học hạng ba thật chẳng lợi lộc gì… Giá mình có được việc làm ở một trường học tử tế nào đó.”

Rồi một cảm giác lạnh lẽo phủ lấy tim cô. Cô nghĩ:

“Nhưng cũng may lắm mình mới có được việc này. Nói cho cùng, cũng chẳng ai thích cái tiếng bị điều tra, kể cả viên điều tra có cho mình trắng án đi nữa.”

Cô nhớ rằng ông ta thậm chí còn khen ngợi cô vì sự bình tĩnh và lòng dũng cảm. Với một cuộc điều tra thì như vậy là tốt lắm rồi.

Và bà Hamilton cũng đối xử rất tốt với cô — chỉ có Hugo… nhưng cô sẽ không nghĩ đến Hugo nữa!

Bỗng nhiên, người cô run lên bất chấp cái nóng bức trong toa tàu. Cô ước gì mình không phải đi ra biển.

Hình ảnh ấy lại hiện rõ trong tâm trí cô — đầu của Cyril, nhấp nhô lên xuống, cố bơi ra chỗ tảng đá… lên xuống… lên xuống…

Và cô nữa, bơi những sải dài điêu luyện ở phía sau – rẽ mình qua làn nước, trong lúc cô biết, quá đỗi chắc chắn, rằng cô sẽ không tới kịp…

Biển – với màu xanh sâu thẳm ấm áp của nó – những buổi sáng nằm dài trên bãi cát – Hugo, người từng nói yêu cô…

Cô không được nghĩ tới Hugo nữa!

Cô mở mắt, cau mày quan sát người đàn ông ngồi đối diện. Đó là một người cao lớn, khuôn mặt ngăm nâu, đôi mắt sáng màu hơi gần nhau, và một vẻ ngạo mạn, gần như độc ác, nơi khóe miệng.

Cô thầm nghĩ:

“Hẳn là anh ta đã từng đến những nơi hay ho trên thế giới và chứng kiến nhiều thứ thú vị…”


Chỉ với một lần liếc nhanh như chớp, Philip Lombard đã có thể đưa ra kết luận về cô gái đối diện và tự nhủ:

“Khá hấp dẫn – có vẻ là cô giáo dạy học đây.”

Một khách hàng điềm tĩnh – anh đoán – và là người luôn làm chủ tình thế, dù trong tình trường hay chiến trường. Anh thà khiêu chiến với cô ta còn hơn…

Anh cau mày. Không, phải dừng ngay mấy thứ đó. Đây là chuyện làm ăn. Phải tập trung vào công việc của mình.

Mà chính xác thì là việc gì cơ chứ, anh thắc mắc?

Cái tên Do Thái nhỏ thó đó tỏ vẻ rõ là bí hiểm.

“Anh cầm lấy mà không thì thôi, Đại úy Lombard.”
Anh trầm ngâm nói: “Một trăm đồng gui-nê, hử?”

Anh nói với giọng bình thường như thể một trăm đồng gui-nê chẳng hề quan trọng mấy với mình – trong khi thực ra, anh chỉ còn đủ tiền cho đúng một bữa tử tế cuối cùng!

Dù vậy, anh chắc mẩm rằng tên Do Thái nhỏ thó nọ chẳng hề bị anh qua mặt – đó chính là điều đáng ghét nhất về dân Do Thái: chẳng ai lừa được họ trong chuyện tiền nong.

“Và ông không thể cho tôi biết thêm gì hết sao?” – Lombard hỏi.

Isaac Morris lắc cái đầu nhẵn nhụi của lão một cách tự tin: “Không, thưa Đại úy Lombard, mọi thứ chỉ có vậy.
Ông chủ tôi biết rõ rằng ngài có tiếng giỏi xoay xở trong tình thế khó khăn.
Tôi được giao việc gửi lại cho ngài một trăm đồng gui-nê và bù lại ngài sẽ đến Sticklehaven, ở Devon.
Ga gần nhất là Oakbridge, sẽ có người đợi ở đó để đưa ngài đến Sticklehaven và ngài sẽ tới Đảo Chiến Binh bằng thuyền máy.
Chủ nhân của tôi sẽ tiếp đón ngài tại đó.”

Lombard đột ngột ngắt lời:

“Tôi phải ở đó trong bao lâu?”

“Khoảng một tuần là cùng.”

Vân vê hàng ria, Đại úy Lombard nói:

“Ông hiểu là tôi sẽ không làm điều gì… bất hợp pháp chứ?”

Miệng Lombard khẽ nhếch lên một nụ cười mỉm. Ờ đấy, anh cũng đã có đôi lần phạm pháp. Nhưng mọi việc rồi đều êm xuôi cả!

Chẳng việc gì phải giới hạn bản thân hết… Anh bắt đầu hình dung đến cảnh tận hưởng vui thú trên Đảo Chiến Binh ra sao…