Sách Sau Cơn Động Đất PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Sau Cơn Động Đất PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Sau Cơn Động Đất PDF tải FREE có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Sau Cơn Động Đất PDF tải FREE có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

LỜI NGỎ

Hiện nay, Murakami Haruki là tác giả Nhật Bản nổi tiếng vào bậc nhất, cả trong lẫn ngoài nước.
Tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 30 thứ tiếng trên thế giới. Ở những nước đồng văn như Trung Quốc, Hàn Quốc, các lãnh thổ Đài Loan, Hồng Kông, hầu như toàn bộ tác phẩm của Haruki đã được dịch và xuất bản.

Các tác phẩm mới vừa ra mắt độc giả Nhật Bản thì vài tháng sau đã có ngay bản dịch tiếng Trung Quốc, tiếng Hàn Quốc.
Ở Nga và Mỹ, cũng có nhiều độc giả nhiệt liệt hâm mộ tác phẩm của Haruki qua những bản dịch nghiêm túc và thành công.

Những nhà phê bình và độc giả ái mộ còn nói đến chuyện Haruki có thể đoạt giải Nobel Văn học, thậm chí có hình in trên giấy bạc Nhật Bản.


Murakami Haruki là tác giả có khuynh hướng phản kháng đối với truyền thống.
Tác phẩm của ông đặc sắc cả trong thể loại truyện dài lẫn truyện ngắn.

Chính ông từng cho biết, không đặc biệt chú trọng hay ưa chuộng thể loại nào hơn.
Nhiều truyện ngắn của ông đã trở thành hạt giống được khai phát thành truyện dài thành công, và nhiều truyện dài cũng được chia nhánh phát triển thành những truyện ngắn đặc sắc.

Tiếp cận văn chương Haruki từ các truyện ngắn là cách hay nhất — bởi mối tương quan khăng khít giữa hai thể loại, như đã nói trên đây.
Hơn nữa, sự phong phú trong đề tài và văn phong của Haruki có thể lĩnh hội được nhanh chóng, dễ dàng và tiện lợi hơn từ tuyển tập truyện ngắn nồng súc, đa dạng, thay vì truyện dài.


Các truyện ngắn sau đây được dịch từ tuyển tập Jishin no AtodeSau cơn động đất, còn có tên là
“Kami no Kodomotachi wa Minna Odoru” – “Các con của Thượng đế đều nhảy múa”,
xuất bản năm 2000 tại Nhật Bản.

Đây là tuyển tập truyện ngắn nổi tiếng nhất trên quy mô quốc tế của Murakami Haruki.
Thứ tự các truyện dịch được giữ đúng theo bản nguyên tác, theo yêu cầu của tác giả.

Tuyển tập này là một trong bộ ba tuyển tập truyện ngắn Murakami Haruki:

  • Đom Đóm,
  • Ngày đẹp trời để xem Kangaroo,
  • Sau cơn động đất,

do Nhà xuất bản Đà Nẵng thực hiện, thu thập gần bốn mươi truyện ngắn tiêu biểu, khá đầy đủ cho tính đa dạng về đề tài và bút pháp của tác giả.


Hy vọng rằng những truyện ngắn được tuyển dịch này nêu bật được những đặc điểm Haruki, nhất là sự tương phản giữa phong cách Murakami Haruki và những màu sắc truyền thống Nhật Bản.

Chúng tôi mong nhận được ý kiến, phê bình của quý độc giả, hầu có thể sửa đổi những chỗ sai sót và thực hiện hoàn chỉnh hơn trong những lần xuất bản tới.

Xin chân thành cảm ơn quý độc giả đã mua sách, đọc sách và chỉ giáo.

Phạm Vũ Thịnh
Sydney, 09 – 2005


ĐĨA BAY ĐÁP XUỐNG KUSHIRO

Suốt năm ngày, cô chỉ ngồi trước máy truyền hình — im lìm, dán mắt vào cảnh tượng những toà nhà ngân hàng, bệnh viện sụp đổ; những khu phố buôn bán bị thiêu rụi trong ngọn lửa; những đường sắt, đường cao tốc bị cắt đứt.

Cô ngồi thu mình, ép sâu vào ghế dài trong phòng khách, môi mím chặt.
Komura có nói gì cô cũng không trả lời — ngay cả gật hay lắc đầu cũng không.
Không rõ tiếng nói có đến tai hay không nữa.


Komura chỉ biết vợ mình là người Yamagata, không có một bà con hay quen biết nào ở gần thành phố Kobe cả.
Vậy mà từ sáng đến tối, cô không rời máy truyền hình một phút nào.

Anh chẳng thấy cô ăn gì hay uống gì mấy hôm đó, thậm chí đi vào phòng vệ sinh cũng hiếm.
Thỉnh thoảng chỉ cầm hộp bấm đổi đài, còn thì tuyệt nhiên không động đậy.

Komura tự nướng bánh mì, pha cà phê rồi đi làm.
Tối về nhà, vợ anh vẫn ngồi trước máy truyền hình, không khác gì lúc sáng.

Chẳng còn cách nào khác, anh lấy những thứ có sẵn trong tủ lạnh, tự làm bữa tối đơn giản, ăn một mình.
Khi anh đi ngủ, cô vẫn ngồi nhìn chăm bẳm vào màn hình xem tin tức đêm.

Bức tường im lặng vây quanh.
Komura chán ngán — rồi cũng thôi không nói gì nữa.


Chủ nhật, năm ngày sau đó, khi anh đi làm về như thường lệ, không thấy bóng dáng vợ đâu cả.


Komura là nhân viên bán hàng của một cửa hàng lâu đời chuyên về máy móc âm thanh ở Akihabara.
Anh đảm nhiệm loại sản phẩm cao cấp, mỗi món bán được đều có hoa hồng cộng vào lương.
Khách hàng phần lớn là y sĩ, doanh nhân, nhà giàu trong vùng.

Đã tám năm làm việc ấy, thu nhập của anh ngay từ đầu đã không tệ.
Kinh tế đang phát đạt, giá đất tăng, tiền bạc tràn ngập nước Nhật — ai cũng hăm hở muốn tiêu tiền.
Hàng càng đắt, lại càng bán nhanh.


Người dong dỏng cao, ăn mặc khéo, cư xử lịch thiệp — hồi độc thân, Komura có rất nhiều bạn gái.
Nhưng từ khi kết hôn lúc 26 tuổi, ham muốn tình dục của anh bỗng biến mất kỳ lạ.

Năm năm sau khi kết hôn, anh không ngủ với ai ngoài vợ.
Không phải vì không có cơ hội — chỉ là không còn thấy hứng thú với quan hệ qua đường nữa.

Thay vào đó, anh muốn về nhà sớm, cùng vợ ăn tối, trò chuyện, rồi nghỉ ngơi, ân ái.
Đó là ước nguyện giản dị của anh.


Khi Komura kết hôn, bạn bè và đồng nghiệp đều khó hiểu.
Trái với anh mặt mày tươi tắn, cân đối, vợ anh dung mạo tầm thường, tính tình cũng chẳng có gì hấp dẫn: ít nói, mặt lúc nào cũng khó đăm đăm, người nhỏ mà cánh tay lại to mập, trông nặng nề.

Vậy mà Komura lại thấy thoải mái, nhẹ nhõm khi ở cạnh cô.
Đêm đêm, anh ngủ yên lành, không còn mơ những giấc mơ kỳ quái như trước nữa.
Anh không còn sợ chết, sợ bệnh, hay sợ cái mênh mông của vũ trụ.


Tuy nhiên, vợ anh ghét đời sống đô thị chật chội, luôn mong trở về quê Yamagata.
Nhớ cha mẹ và hai chị, khi nỗi nhớ dâng cao, cô lại về thăm quê một mình.

Nhà vợ giàu có, kinh doanh quán trọ du lịch, cha vợ thương cô út nên sẵn sàng chu cấp tiền đi lại.
Nhiều lần Komura đi làm về, chỉ thấy tờ giấy vợ để lại trên bàn.

Mỗi lần như thế, anh chẳng phàn nàn, chỉ âm thầm chờ.
Một tuần, mười ngày — cô hết buồn rồi trở lại.


Nhưng lần này, năm ngày sau trận động đất ở Kobe, cô để lại mảnh giấy khác hẳn:

“Sẽ không trở lại nữa.”

Lý do cô ghi rõ:

“Anh không cho tôi chút gì cả.
Nói rõ ra là anh chẳng có gì để cho tôi cả.
Anh hiền hậu, tử tế, đẹp trai nữa, nhưng tôi sống với anh giống như sống với một khối không khí.
Tất nhiên đó không phải lỗi của riêng anh.
Tôi nghĩ sẽ có nhiều phụ nữ yêu thương anh.
Xin anh đừng gọi điện thoại.
Vật dụng nào của tôi còn sót lại, xin anh vất hết đi.”


Nói vậy, nhưng cô cũng không để lại gì mấy: áo quần, giày dép, dù, cốc cà phê, máy sấy tóc — tất cả đều mang đi.
Có lẽ trong lúc Komura đi làm, cô đã thu xếp gửi hàng chuyển đến nơi khác.

Chỉ còn chiếc xe đạp và vài cuốn sách.
Trên kệ CD, mất mấy đĩa Beatles, Bill Evans mà Komura từng sưu tập.


Ngày hôm sau, anh gọi về nhà vợ ở Yamagata.
Mẹ vợ nói cô không muốn nói chuyện với anh nữa.
Trong giọng bà có chút áy náy.

Bà bảo sẽ gửi giấy tờ cần thiết, nhờ anh đóng ấn rồi gửi lại sớm.
Anh nói muốn suy nghĩ ít lâu.
Bà đáp:

“Anh có suy nghĩ bao lâu đi nữa cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”

Komura nghĩ — có lẽ đúng thế.
Dù có chờ, có nghĩ bao lâu, cũng không thể trở lại như xưa được.