Sách Tôi, Charley Và Hành Trình Nước Mỹ PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Tôi, Charley Và Hành Trình Nước Mỹ PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Tôi, Charley Và Hành Trình Nước Mỹ PDF tải FREE có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Tôi, Charley Và Hành Trình Nước Mỹ PDF tải FREE có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

NHỮNG ĐOẠN TRÍCH

“… Tôi thấy trong mắt họ điều mà tôi đã thấy đi thấy lại nhiều lần ở mọi nơi trên đất nước này: một khát vọng cháy bỏng được ra đi, được di chuyển, được lên đường — đến bất cứ nơi đâu, miễn là xa khỏi cái Chốn Này của họ.
Họ thì thầm với nhau rằng họ ước sẽ ra đi vào một ngày nào đó. Một cách tự do, không có gì níu giữ, không hướng về nơi nào — mà là rời xa khỏi chốn nào…”

“… Hành trình là chính con người — làm gì có ai giống ai? Sau nhiều năm vật vã, ta chợt nhận ra rằng ta đâu có làm cuộc hành trình nào, mà chỉ có những cuộc hành trình làm nên chúng ta mà thôi…”

“… Người-Mỹ-mới tìm thấy sự thách thức và tình yêu của mình ở những con đường nghẹt thở, ở những khung trời đầy sương khói — ngột ngạt bởi những thứ a-xít mà nền công nghiệp thải ra; ở những tiếng rít của bánh xe, và ở những ngôi nhà nằm san sát nhau…
Trong khi các làng mạc nhỏ thì cứ héo hắt và chết dần chết mòn…”

“… Thị trấn của tôi đã phát triển và thay đổi, và cùng với đó là những người bạn của tôi. Giờ đây, khi trở lại, tôi đã thay đổi với bạn bè — giống như thị trấn đã đổi thay với tôi.
Tôi đã bóp méo bức tranh về họ, làm vẩn đục những ký ức của họ.
Lúc tôi đi khỏi nơi đó cũng là lúc tôi chết, và do đó mà nó đã trở thành cố định, không thể đổi thay trong tôi…
Tom Wolfe đã nói đúng: Bạn không thể về lại nhà, vì nhà đã ngưng tồn tại — chỉ còn đọng lại trong những xó xỉnh của ký ức mà thôi…”

“… Những người Mỹ mà tôi gặp và trò chuyện quả thật là những cá nhân chẳng ai giống ai.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng vẫn tồn tại người Mỹ nói chung, rằng họ quả tình có những nét tính cách giống nhau — bất kể thuộc bang nào, tầng lớp nào, địa vị tài chính nào, nền tảng giáo dục nào, tôn giáo nào, hay lập trường chính trị nào…”


LỜI GIỚI THIỆU

Người Mỹ hiện sống ra sao?
Nước Mỹ bây giờ thực sự là như thế nào?

Đó là những câu hỏi mà nhà văn đoạt giải Nobel John Steinbeck tự hỏi mình ở tuổi 58.
Để trả lời chúng, ông quyết định lái một chiếc xe tải rong ruổi khắp nước Mỹ:
từ thành phố New York bên bờ Đông, xuyên qua đồng bằng lớn miền Trung, qua vùng núi Montana, sang California ở bờ Tây,
đi dọc bờ biển miền Tây xuống Texas ở phía Nam, rồi trở lại New York.

Đó là một hành trình dài gần mười sáu ngàn cây số, mà Steinbeck gọi là “hành trình đi tìm nước Mỹ”.
Người bạn đồng hành duy nhất của ông là một con chó xù tên Charley.

Steinbeck nhận ra rằng, có lẽ ông không tìm thấy một nước Mỹ, mà là rất nhiều nước Mỹ — trên cùng mảnh đất ấy.
Ông không gặp một “người Mỹ” duy nhất, mà vô số người Mỹ khác nhau:
khác ở vùng đất họ sống, ở sự giàu nghèo, ở niềm tin tôn giáo, ở quan điểm chính trị, ở cách hiểu về “giấc mơ Mỹ” và “giá trị Mỹ”.

Và như thế, tuy đi tìm nước Mỹ, nhưng đây cũng là hành trình Steinbeck tìm hiểu chính bản thân mình:
khi ông, với tư cách một nhà văn, đối diện với những người đồng bào đa dạng của mình —
và với tư cách một con người, đối mặt với những khó khăn của tuổi già khi rong ruổi ba tháng trên đường,
cùng con chó vừa trung thành, vừa… khó chiều của mình.

Đọc Tôi, Charley và hành trình nước Mỹ, bạn sẽ đồng hành với Steinbeck trong hành trình đi tìm nước Mỹ,
và có thể cũng sẽ tìm thấy chính mình trong sự đồng vọng ấy —
với một nhà văn luôn đứng về phía những người lao động,
thấy tổ quốc mình không nằm ở địa danh,
mà trước hết, và trên hết, ở những con người đã chọn mảnh đất này để sống,
và dù khác nhau đến đâu, họ vẫn chỉ đang cố gắng thực hiện một hành trình tồn tại xứng đáng nhất.

Ngô Bảo Châu & Phan Việt


PHẦN MỘT

1

Khi tôi còn thơ trẻ, lòng mơ tưởng những phương trời xa xăm.
Người lớn bảo tôi rằng, để chữa chứng ngứa ngáy đôi chân ấy, chỉ cần trưởng thành lên là hết.
Đến khi năm tháng biến tôi thành gã trưởng thành, thì món thuốc trị ngứa lại hóa ra là… tuổi trung niên.
Đến tuổi trung niên, người ta lại bảo: “Cứ thêm vài năm nữa là sẽ yên”.
Và giờ đây, khi tôi đã năm mươi tám tuổi đầu, có lẽ chăng sức khỏe sẽ là thang thuốc cuối cùng?

Thế mà vẫn chẳng có món thuốc nào linh nghiệm cả.
Còi tàu rúc lên đủ bốn tiếng là tóc gáy tôi dựng cả lên,
đôi chân tôi lại nhấp nhổm.
Chỉ nghe tiếng máy bay, tiếng động cơ khởi hoạt, thậm chí tiếng vó ngựa lốc cốc trên đường —
là tôi lại thấy rùng mình, miệng khô khốc, mắt xa xăm, lòng bàn tay ran nóng.

Nói tóm lại: tôi vẫn cứ như xưa.
Đã lang bạt một thời, thì cả đời lang bạt.
Tôi e rằng căn bệnh ấy là… bất trị mất rồi.
Tôi nói ra điều này không để răn ai, mà để nhắc chính mình thôi.

Khi con virus lang bạt bắt đầu gặm nhấm gã đàn ông ương bướng,
và con đường từ Chốn Này bỗng trở nên thênh thang, ngọt ngào,
thì gã nạn nhân ấy trước hết phải tìm cho mình một lý do hợp tình hợp lý để ra đi.

Với một kẻ lang bạt bất trị, điều này thật dễ.
Hắn có cả một rừng lý do để lựa chọn.
Kế tiếp, hắn phải lên kế hoạch: chọn hướng, chọn đích, tính đường đi, thời gian, vật dụng mang theo.
Đó là công đoạn sống còn.

Tôi nêu điều này ra, để những kẻ mới mò mẫm đến xứ lang bạt
ví như các cô cậu thiếu niên đang ngấp nghé trước ải khổ —
đừng tưởng rằng mình đã “phát minh ra” nó.


2

Kế hoạch của tôi rất rõ ràng, cụ thể và hợp lý — ít nhất tôi nghĩ vậy.
Suốt bao năm trời, tôi đã bôn ba khắp thế giới.
Ở Mỹ, tôi sống ở New York, hoặc quanh quẩn ở Chicago hay San Francisco.
Nhưng New York đâu còn là Mỹ nữa —
giống như Paris không còn là Pháp, và London chẳng còn là Anh.

Chính vì thế mà tôi nhận ra:
Tôi chẳng biết gì về đất nước mình.
Tôi, một nhà văn Mỹ chuyên viết về nước Mỹ,
mà lại chỉ biết cậy nhờ vào trí nhớ —
mà trí nhớ thì giỏi lắm cũng chỉ là một kho chứa lệch lạc, méo mó.

Tôi chưa nghe được giọng nói của nước Mỹ,
chưa ngửi được mùi cỏ cây và cống rãnh,
chưa thấy sông hồ, đồi núi, và ánh sáng thật của đất nước tôi.
Tôi chỉ biết đến những thay đổi của nó qua sách báo.
Nhưng điều tệ hại hơn là: tôi đã không cảm được nước Mỹ suốt hai mươi lăm năm trời.

Nói tóm lại, tôi đã viết những điều mình không biết —
và với một nhà văn, điều đó chẳng khác gì tội ác.