Mục lục
ToggleBên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



PHẦN 1 – CÁC SỰ KIỆN
CHƯƠNG 1
HÀNH KHÁCH QUAN TRỌNG TRÊN TÀU TỐC HÀNH TAURUS
Lúc ấy là năm giờ sáng, một buổi sớm mùa đông ở Syria.
Nằm dọc sân ga Aleppo là đoàn tàu được quảng bá rầm rộ trong các tờ hướng dẫn du lịch ở nhà ga với cái tên “Tàu tốc hành Taurus”. Đoàn tàu gồm toa bếp, toa ăn, toa nằm và hai toa hạng địa phương.
Trên bục thang dẫn vào toa nằm, một viên trung úy trẻ người Pháp, trong bộ quân phục chỉnh tề, đang trò chuyện với một người đàn ông gầy gò, nhỏ nhắn, chiếc nón đội sâu đến mức che khuất cả hai tai, chỉ lộ ra chóp mũi ửng hồng và bộ ria vểnh ngược.
Trời lạnh buốt, việc tiễn một vị khách xa lạ quả thật chẳng thú vị gì, nhưng Trung úy Dubosc vẫn tận tâm hoàn thành nhiệm vụ. Anh nói chuyện một cách lịch lãm, giọng Pháp trau chuốt.
Anh không biết rõ mọi chuyện, nhưng đã có những lời đồn lan truyền: Tướng quân của anh dạo gần đây rất lo lắng. Rồi một ông khách lạ người Bỉ đến từ nước Anh — và chỉ trong một tuần lễ, mọi sự thay đổi lạ thường. Một sĩ quan tự sát, một người khác từ chức, nỗi lo tan biến, và Tướng quân dường như trẻ ra cả chục tuổi.
Dubosc từng nghe lỏm được đoạn đối thoại giữa hai người:
“Mon cher, ông đã cứu chúng tôi,” – Tướng quân xúc động nói, bộ ria bạc khẽ rung.
“Ông đã cứu vãn danh dự của quân đội Pháp – ngăn chặn một cuộc đổ máu. Tôi biết cảm ơn ông thế nào đây?”
Người khách lạ, Hercule Poirot, đáp lại khiêm tốn:
“Tôi sao có thể quên ông từng cứu mạng tôi?”
Sau đó là những lời cảm ơn, những câu nói về vinh quang, danh dự, nước Pháp và nước Bỉ, rồi họ chia tay trong tình hữu nghị.
Dù đã nghe hết, Trung úy Dubosc vẫn chẳng hiểu gì mấy. Nhưng anh vẫn nhiệt tình đưa Poirot lên tàu, nói lời tiễn biệt với vẻ kính trọng.
“Hôm nay là Chủ nhật,” Dubosc nói, “tối mai ngài sẽ có mặt ở Stamboul.”
“Đúng vậy,” Poirot gật đầu.
“Ngài sẽ nghỉ lại vài ngày chứ ạ?”
“Mais oui. Stamboul là thành phố tôi chưa từng tới. Nếu chỉ lướt qua thì thật đáng tiếc.”
Một cơn gió lạnh thổi dọc sân ga, khiến cả hai cùng rùng mình. Dubosc liếc đồng hồ: còn năm phút nữa tàu khởi hành.
“Hy vọng tàu Taurus không bị kẹt do tuyết,” Dubosc nói.
Poirot khẽ nhíu mày. “Có thể à?”
“Vâng, đôi khi vẫn vậy, nhưng năm nay chưa có.”
“Vậy thì hy vọng là không sao,” Poirot đáp, “nghe nói thời tiết châu Âu đang rất xấu.”
Trong lúc họ nói chuyện, một người phụ nữ trẻ trong toa nằm mở cửa sổ nhìn ra. Đó là Mary Debenham, cô giáo người Anh đang trên đường từ Baghdad trở về. Cô gần như mất ngủ suốt mấy ngày qua, mệt mỏi vì khí nóng ngột ngạt trong khoang.
Nhìn xuống, cô thấy hai người đàn ông – một sĩ quan Pháp và một người thấp bé với bộ ria kỳ lạ. Cô thoáng cười: “Một người đàn ông trông thật buồn cười, loại mà chẳng ai chú ý đến.”
Lúc này, nhân viên toa lên tiếng giục:
“En voiture, Monsieur!”
Poirot lên tàu, vẫy tay chào tạm biệt. Dubosc chào lại kiểu nhà binh. Đoàn tàu giật mạnh rồi từ từ lăn bánh.
“Enfin!” Poirot khẽ nói, nhắm mắt lại.
Dubosc rùng mình trong gió lạnh: “Brrrrr…”
II. TRÊN TÀU TAURUS
Người phụ trách toa đưa Poirot vào khoang riêng, sắp xếp hành lý cẩn thận. Poirot đưa anh ta một tờ bạc nhỏ.
“Cảm ơn, Monsieur,” người phục vụ cúi đầu, nhanh nhẹn nói tiếp:
“Monsieur sẽ dừng ở Stamboul chứ ạ?”
“Đúng vậy.”
“Thưa ông, tàu hôm nay vắng lắm. Chỉ còn hai hành khách nữa — một đại tá người Anh từ Ấn Độ về, và một cô gái người Anh từ Baghdad đi.”
Poirot gật đầu, rồi ngủ thiếp đi trong khoang ấm cúng.
Khi thức dậy, ông đến toa ăn. Ở đó, chỉ có Mary Debenham đang dùng bữa sáng. Cô cao, gầy, có vẻ quả quyết và độc lập. Poirot quan sát kín đáo, thầm nghĩ:
“Đây là loại phụ nữ có thể tự xoay xở ở bất cứ đâu. Nhưng có lẽ cô ta hơi ‘hiệu quả’ quá để trở thành một ‘jolie femme’.”
Một lát sau, Đại tá Arbuthnot bước vào — người Anh, tầm tuổi trung niên, cao, dáng nghiêm nghị.
“Chào cô, cô Debenham.”
“Chào ông, Đại tá Arbuthnot.”
Họ nói chuyện xã giao, rồi ngồi cùng bàn. Người Anh vốn kín đáo, họ chỉ trao đổi vài câu ngắn gọn.
Đến bữa trưa, họ lại ngồi cùng nhau, nói nhiều hơn — về Ấn Độ, về Baghdad, về những người quen chung. Poirot để ý ánh mắt, cử chỉ của họ — có gì đó thân mật kín đáo.
“Nguy hiểm thật,” ông nghĩ, “đi tàu cũng có thể gặp… chuyện tình.”
Đêm đó, tàu đến Konya. Hai người Anh xuống dạo sân ga tuyết trắng. Poirot, tò mò, cũng khoác áo ra ngoài.
Dưới bóng tối gần toa hàng, ông nghe thấy tiếng đại tá nói khẽ:
“Mary…”
“Không phải bây giờ. Khi nào xong đã. Khi mọi chuyện qua đi…”
Poirot khẽ quay đi, lẩm bẩm:
“Lạ thật.”
Ngày hôm sau, ông nhận thấy họ ít nói với nhau hơn, vẻ mặt cô gái lo âu. Khi tàu bất ngờ dừng vì cháy nhẹ dưới toa ăn, Mary tái mặt hỏi:
“Tại sao tàu dừng? Có nguy hiểm không?”
“Không đâu, thưa cô,” Poirot đáp, “chỉ sự cố nhỏ.”
“Nhưng… thời gian! Nếu trễ, chúng ta sẽ lỡ chuyến tàu Phương Đông!”
Cô gái tỏ ra rất bối rối, gần như sợ hãi.
Mười phút sau, tàu khởi hành lại, đến nơi chỉ trễ năm phút. Poirot ghi nhớ nét mặt ấy — như một chi tiết nhỏ, nhưng có lẽ sẽ quan trọng sau này.
Đến Istanbul, ông tách đoàn, đi về khách sạn Tokatlian.
CHƯƠNG 2
KHÁCH SẠN TOKATLIAN
Tại khách sạn Tokatlian, Hercule Poirot nhận phòng có bồn tắm, rồi đến quầy tiếp tân hỏi thư.
Có ba lá thư và một bức điện tín đang chờ ông. Thấy bức điện, ông hơi nhíu mày, mở ra cẩn thận.
“Điều ngài dự đoán trong vụ Kassner đã xảy ra. Làm ơn trở lại ngay.”
Poirot khẽ làu bàu: “Voilà ce qui est embêtant…” (Thật rắc rối quá!)
Ông hỏi nhân viên:
“Tàu tốc hành Simplon khởi hành lúc mấy giờ?”
“Lúc chín giờ tối, thưa ông.”
“Tốt. Đặt cho tôi một giường nằm hạng nhất đi London.”
Rồi ông nhìn đồng hồ: tám giờ kém mười.
“Giờ ăn tối rồi chứ?”
“Dĩ nhiên, thưa ông.”
Poirot gật đầu, hủy việc đặt phòng khách sạn, rồi băng qua đại sảnh tiến về phía nhà hàng — không ngờ rằng chính chuyến tàu sắp tới sẽ dẫn ông vào một vụ án ly kỳ nhất trong đời.
CẢM NHẬN CỦA TÔI
Hai chương mở đầu này là màn khởi động hoàn hảo cho một tiểu thuyết trinh thám kinh điển.
Agatha Christie đã khéo léo dàn dựng bối cảnh: một chuyến tàu giữa mùa đông giá rét, những con người xa lạ tưởng chừng ngẫu nhiên gặp nhau — nhưng thật ra định mệnh đang âm thầm sắp đặt.
Nhân vật Hercule Poirot xuất hiện giản dị mà đầy ấn tượng: một người đàn ông nhỏ bé, chu đáo, tinh tế, ẩn giấu một trí tuệ sắc bén.
Còn hai người Anh — Mary Debenham và Đại tá Arbuthnot — ngay từ đầu đã gợi lên một mối quan hệ bí ẩn, tạo cảm giác hồi hộp và nghi ngờ.
Tác giả dùng ngôn ngữ tiết chế, đối thoại tự nhiên, khiến mọi chi tiết nhỏ đều có thể là manh mối cho một bí ẩn lớn hơn.
Không gian di chuyển từ Syria đến Istanbul, gợi cảm giác hành trình xuyên lục địa vừa sang trọng vừa u tối, chuẩn bị cho cao trào — vụ án mạng kinh hoàng sắp xảy ra trên chuyến tàu Phương Đông.
Đọc xong hai chương đầu, người đọc vừa thấy lạnh vì bối cảnh mùa đông, vừa nóng lòng muốn biết điều gì đang chờ đợi Poirot.
Đó chính là nghệ thuật mở màn đầy bậc thầy của Agatha Christie — dẫn ta bước vào một vụ án nơi mọi người đều là nghi phạm, và sự thật nằm ngay trong từng ánh nhìn, từng lời nói tưởng như vô hại.


