Tải FREE sách Bốn Mùa, Trời Và Đất PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Bốn Mùa, Trời Và Đất PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Bốn Mùa, Trời Và Đất PDF có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Bốn Mùa, Trời Và Đất PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIẢ

Márai Sándor sinh ngày 11-4-1900 tại Kassa, thành phố Hungary thuộc đế quốc Áo-Hung (nay là Košice, Slovakia). Ông mang họ Grosschmid, là con trai một gia đình khá giả.

Tốt nghiệp trung học năm 1918, ông theo học Luật tại Budapest, rồi chuyển sang khoa Triết của Đại học Tổng hợp. Tập thơ đầu tay của ông, Sổ lưu niệm (Emlékkönyv), được xuất bản trong năm này và nhận được lời khen của nhà thơ nổi tiếng Kosztolányi Dezsö trên báo Nhật ký Pest (Pesti Napló).

Márai từng tham gia nền Cộng hòa Xô viết Hungary (Tanácsköztársaság) với vai trò ký giả, sau đó sang LeipzigBerlin để học đại học và cộng tác với nhiều tờ báo lớn, trong đó có Frankfurter Zeitung — tờ báo có ảnh hưởng lớn ở châu Âu những năm 1920.

Năm 1923, ông sang Paris, lưu lại đây 5 năm, trừ một năm (1926) ông thực hiện chuyến hành trình dài ngày tới vùng Cận Đông và viết cuốn Theo dấu chân các bậc thánh (Istenek nyomában), xuất bản năm 1927.

Thời kỳ sáng tác sung sức nhất của ông kéo dài từ 1928–1948, khi ông trở về Hungary cùng vợ. Trong thời gian này, ông sáng tác thơ, tiểu thuyết, kịch bản, dịch thuật và để lại gần 100 đầu sách, nổi bật có:

  • Di sản của Eszte
  • Những ngọn nến cháy tàn
  • Nhật ký
  • Lời bộc bạch của một công dân
  • Casanova ở Bolzano

Tác phẩm của Márai được dịch ra nhiều thứ tiếng và ông được xem là một trong những nhà văn lớn của châu Âu thế kỷ XX.

Các tập tản văn của ông như Bốn mùa (1938), Trời và Đất (1942) là kết quả của hơn nửa đời suy tư, chiêm nghiệm và kiếm tìm cái đẹp, cái thật, phẩm cách con người. Chúng thể hiện niềm tin mạnh mẽ của ông vào lý trí và tư duy, như là giá trị cốt lõi mang lại ý nghĩa cho đời sống.

Márai được bầu làm Viện sĩ thông tấn năm 1942Viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Hungary năm 1945.

Tháng 8 năm 1948, ông đưa gia đình sang Thụy Sĩ, rồi định cư tại Ý, sau đó sang Mỹ, rồi lại trở về Ý và cuối cùng quay lại Mỹ. Ông tự sát bằng súng ngày 21-2-1989.
Một năm sau khi qua đời, ông được truy tặng Giải thưởng Kossuth — giải thưởng văn học danh giá nhất của Hungary. Từ đó, các tác phẩm của ông bắt đầu được tái bản tại quê hương.


GIỚI THIỆU TÁC PHẨM

Hai tập tản văn Bốn mùa (1938)Trời và Đất (1942) là những tác phẩm tiêu biểu của Márai Sándor. Ông mượn ẩn dụ từ quy luật tự nhiên – đất và trời, nóng và lạnh, héo và tươi, sinh và diệt – để khắc họa chu kỳ luân chuyển của đời sống và những ẩn khuất trong mối tương quan giữa:

  • Con người với con người,
  • Lý tưởng và bản năng,
  • Cái đẹp và sự thật,
  • Những cách khác nhau để trở nên “vĩnh cửu” về tinh thần.

Bằng ngôn từ tinh tế và sắc bén, cùng khả năng liên tưởng giàu chất thơ, Márai tạo nên một thế giới tráng lệ mà não nùng, nơi cuộc sống vận động đến sự lụi tàn tất yếu nhưng vẫn kiêu hãnh với những giá trị tinh thần bền vững.


BỐN MÙA

Tháng Giêng

Tiếng chuông đã ngừng ngân, dân thụ lễ đứng lặng bên cửa sổ, nhìn màn đêm tuyết giăng, nghĩ đến thời gian trôi, đến những người đã khuất, đến cuộc đời.

Ta còn muốn gì ở cuộc đời? – tôi nghĩ, tay cầm ly sâm banh. – Sống đến vô cùng, như một tế bào, mà ý nghĩa và khát vọng duy nhất là sự tồn tại vô hạn. Tôi đâu muốn sống đến vô cùng. Tôi đã nếm trải tất cả, hương vị của cái chết và niềm vui. Giờ đây tôi muốn biết ý nghĩa của cuộc đời

THÁNG HAI

Hình như năm nay mùa đông sẽ dài hơn mọi năm. Buổi sáng, trong khi tôi nhìn qua khung cửa sổ, thành phố vẫn ngủ, tuyết rơi nhẹ, dày và ẩm. Có một thứ im lặng khác thường trong không khí – không phải sự im lặng của bình yên, mà của sự chịu đựng.

Ở đâu đó trong tâm hồn, tôi cảm thấy một nỗi chờ đợi mơ hồ, như thể sắp có điều gì đó đến, nhưng chưa thể gọi tên. Tôi ngồi yên, nhìn những bông tuyết chậm rãi rơi xuống mái nhà, tan vào bóng tối.

Trong căn phòng ấm, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ nghe rõ ràng hơn mọi khi. Thời gian như một con vật lặng lẽ, kiên nhẫn, không mệt mỏi đi ngang đời ta. Nó không bao giờ dừng lại, không bao giờ ngủ, cũng chẳng cần ai khích lệ. Tôi nghĩ: có lẽ chỉ có thời gian mới thật sự tự do.

Chiều xuống, tôi đi dạo quanh quảng trường. Mọi thứ bị tuyết bao phủ – tượng, ghế đá, cây cối – tất cả đều khoác lên mình một tấm áo trắng, như thể thế giới đang cố giấu đi những vết thương của nó. Tôi cảm thấy mình bé nhỏ, và cùng lúc, gần gũi hơn với mọi thứ.

Khi trở về, tôi dừng lại trước tấm gương trong hành lang. Một gương mặt quen thuộc, nhưng hình như xa lạ. Tôi nhìn kỹ hơn – không phải vì sợ già, mà vì muốn biết mình đã trở thành ai. Mỗi năm, tôi lại là một người khác. Mỗi mùa đông đi qua, lại có một điều trong tôi chết đi – và một điều khác, không biết tên, bắt đầu sống.


THÁNG BA

Tháng Ba đến, tuyết tan. Trên những mái nhà, nước nhỏ giọt xuống từng hồi, như nhịp thở của thành phố vừa tỉnh giấc. Bầu trời vẫn còn xám, nhưng trong cái xám ấy, đã thấp thoáng một ánh sáng khác – ánh sáng của sự đổi thay.

Tôi nghe thấy tiếng gió, mùi đất ẩm và hương gỗ cháy. Tất cả gợi tôi nhớ đến tuổi trẻ. Có lẽ, mùa xuân nào cũng giống nhau – nó mang đến niềm tin, dù ta đã quên cách tin.

Tôi đi bộ qua những con phố cũ, nơi những cửa hiệu nhỏ bắt đầu mở cửa trở lại, người ta lau khung kính, bày hoa tươi trước cửa. Một niềm vui giản dị lan ra, nhẹ như hơi ấm đầu ngày.

Trong lòng tôi, một ý nghĩ lạ: có thể, hạnh phúc không phải là thứ ta tìm kiếm, mà là thứ ta để cho nó tìm thấy mình.

Buổi tối, tôi mở cửa sổ. Gió mang vào hương đất mới và tiếng chim. Một giây phút ngắn ngủi, tôi cảm thấy cuộc đời thật trong trẻo – như thể ta vừa được sinh ra lần nữa, giữa tháng Ba.


THÁNG TƯ – THÁNG NĂM

Tháng Tư, cây cối bắt đầu nảy lộc. Cái lạnh chưa tan hẳn, nhưng dưới lớp băng giá, sự sống đã bừng dậy.

Tôi đi ngang qua công viên, nhìn thấy những bông hoa đầu tiên. Người ta lại bắt đầu cười, nói chuyện, hẹn nhau ở quán cà phê ngoài trời. Tất cả những điều ấy tưởng như nhỏ bé, nhưng kỳ thực, đó chính là minh chứng mạnh mẽ nhất của sự sống: con người vẫn yêu, vẫn hy vọng, bất chấp thời gian.

Tháng Năm đến – tháng của ánh sáng. Tôi cảm thấy lòng mình dịu lại. Tôi không còn muốn vội vã. Tôi học được cách ngồi yên, nhìn mọi thứ thay đổi mà không cố giữ lại.

Có lẽ, sống là để hiểu rằng mọi điều đều trôi qua, và chỉ có sự thật là ở lại.


THÁNG SÁU

Một mùa hè mới bắt đầu. Ánh sáng vàng rực rỡ trên những ô cửa. Trẻ con chạy ngoài phố, người lớn nói chuyện dưới bóng cây. Mọi thứ như đang thở, như được sống thêm lần nữa.

Nhưng trong cái rực rỡ ấy, tôi lại thấy một nỗi buồn âm thầm. Bởi vì mọi vẻ đẹp đều mang trong nó lời hứa của sự tàn phai.

Tôi nhớ một câu của ai đó: “Mùa hè là khúc ca buồn nhất, vì nó đẹp đến mức không thể kéo dài.”

Tôi đi dọc theo con đường đầy nắng, nghĩ về thời gian. Có lẽ, con người chỉ thật sự sống khi họ biết mình đang mất đi từng chút một.