Mục lục
ToggleBên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



GIỚI THIỆU
Tên truyện: Cấm Phạm Quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Thể loại: Đam mỹ, ABO, trùng sinh, niên thượng, bánh ngọt nhỏ, ấm áp hường phấn.
Tình trạng edit: Đang lết…
Giới thiệu
Là một ngôi sao mới nổi trong giới đua xe công thức 1, Diệp Từ luôn phải hứng chịu vô số lời chỉ trích:
“Quái gở, lạnh lùng, không thân thiết với ai.”
“Nghi ngờ bị bệnh thần kinh, loại người này thật sự thích hợp lên đường đua sao?”
“Cậu ta không yêu thích môn thể thao này thật lòng – đua xe chỉ là cách phát tiết cảm xúc bạo lực mà thôi.”
Những khi đó, Hoắc Thính Lan luôn điềm nhiên bênh vực người nhà trước truyền thông:
“Tính cách cậu ấy chỉ là an tĩnh, hướng nội mà thôi.”
Kết hôn năm năm, hai người tôn trọng nhau như khách – bình lặng, hài hòa.
Cho đến khi Diệp Từ mất trong một tai nạn đua xe, Hoắc Thính Lan mới nhận ra…
Tính cách kia không phải “hướng nội”, mà là tử khí trầm trầm — kết tinh của những năm tháng đau khổ trước khi anh kịp che chở cậu.
Sau nhiều năm tưởng niệm trong nỗi đau, Hoắc Thính Lan trùng sinh, trở lại khi Diệp Từ mới 18 tuổi.
Lần này, anh sẽ không để cậu chịu tổn thương thêm nữa.
Và lần này, anh đến trước cửa nhà người ta — cầu hôn.
Tóm tắt
18 tuổi, Diệp Từ được nhận lại vào hào môn.
Thân phận Omega bị che giấu nhiều năm cuối cùng cũng bị lộ.
Một tờ hôn thư từ trên trời giáng xuống — cùng vô số điều khoản nghiêm ngặt trong bản Thỏa thuận liên hôn:
“Cấm ngôn ngữ quấy rối.”
“Cấm cố ý chạm vào thân thể đối phương.”
“Cấm…”
Hoắc Thính Lan mỉm cười:
“Tôi là chính nhân quân tử. Em không cần lo.”
Thế nhưng…
Sau khi kết hôn, ngài Hoắc lại tìm mọi cách yêu thương và che chở, bù đắp cho Diệp Từ tất cả những thiếu thốn và tổn thương.
Con nhím nhỏ cô độc, lạnh nhạt với thế giới dần trở nên mềm mại, ngoan ngoãn chỉ trước một mình anh — và chiếc bụng nhỏ mềm mại kia cũng ngày càng lộ rõ.
Các điều khoản bị vi phạm
Điều 1, Khoản X — Đã vi phạm.
“Ngài có thể… chú ý một chút được không?” – Diệp Từ đỏ mặt nói nhỏ.
Điều 2, Khoản X — Đã vi phạm.
“Sao ngài lại có thể như thế chứ…”
Điều X, Khoản X — Lại vi phạm.
Diệp Từ lùi vào góc tường, tay che tuyến thể nóng rực:
“Không có ý mạo phạm… nhưng ngài có phải đã quên hợp đồng rồi không…”
Hoắc Thính Lan bình tĩnh nhìn cậu:
“Ừm. Quên mất. Xin lỗi.”
Cậu vừa nhẹ nhõm thở ra thì anh xoay người, thong thả xé nát bản hợp đồng kia.
“Quên xé.”
“Chậm trễ anh theo đuổi chồng của anh.”
Nhân vật
- Hoắc Thính Lan: Alpha, trùng sinh, ngoài lạnh trong nóng, “lưu manh cấm phạm”.
- Diệp Từ: Omega, ngoài cứng trong mềm, nhút nhát, nói lắp nhẹ, cần được yêu thương.
Tự dò mìn
- Công trùng sinh, góc nhìn chủ thụ.
- Truyện là bánh ngọt nhỏ đời thường, không có yếu tố thi đấu.
- 100% nhược thụ – không pha tạp, không “thủy tinh”.
- Niên thượng, chênh lệch 12 tuổi.
- Thụ có tật nói lắp (sẽ khỏi).
- Không có tình tiết sinh con.
Cách xưng hô
Trước khi yêu:
- Công gọi thụ là em, xưng tôi.
- Thụ gọi công là ngài, xưng tôi, đôi khi là chú Hoắc.
Sau khi yêu:
- Công gọi thụ là em, xưng anh.
- Thụ gọi công là ngài, xưng em, thỉnh thoảng vẫn gọi chú Hoắc.
Chương 1: Trắng đến ngây thơ
Ở cuối đường đua, lá cờ ca-rô đen trắng vẫy điên cuồng.
Trận đấu sắp kết thúc.
Sau khi vượt qua góc cua cuối cùng, người dẫn đầu vẫn là tay đua châu Á hiếm hoi trong giải đua F1 – Diệp Từ.
Phong cách thi đấu của cậu vẫn như trước – cấp tiến, gần như điên rồ.
Có người nói cậu có khuynh hướng tự hủy hoại, có người nói đua xe chỉ là cách cậu phát tiết bạo lực.
Cũng có báo lá cải ám chỉ Diệp Từ mắc bệnh tâm lý, hoặc chế nhạo thân phận Omega châu Á hiếm hoi của cậu trên đường đua.
Tiếng reo hò và la ó hòa lẫn nhau.
Nửa khen, nửa chê.
Nhưng với Diệp Từ, mọi âm thanh đều biến mất.
Chiếc xe đua sợi carbon màu đen mờ, viền vàng nhạt như sợi dây ánh sáng quấn quanh hố đen, gầm thét lao qua vạch đích.
Trên khán đài VIP, Hoắc Thính Lan đứng dậy, nở nụ cười tự hào, vỗ tay giữa tiếng ồn ào.
Trong phòng nghỉ
Diệp Từ loạng choạng ngồi phịch xuống sofa.
Tóc mái ướt đẫm dính lên trán, lộ khuôn mặt trắng trẻo như đóa hoa đào chớm xuân.
Một trận đua F1 – với một Omega – đủ để rút cạn sức lực.
Cậu thậm chí lười thay đồ đua, chỉ thở nhẹ, mồ hôi thấm qua vải.
Hoắc Thính Lan khóa cửa, mở chai nước tăng lực màu lam, áp miệng chai lên môi cậu, đút cậu uống.
Diệp Từ ngoan ngoãn, tay khẽ đỡ cổ tay anh, yên lặng uống hết chai.
Mắt cậu trong suốt, trầm tĩnh – như mây che núi xa.
Năm năm kết hôn, cậu vẫn vậy: lạnh lùng, hướng nội, trầm lặng.
Hoắc Thính Lan hiểu rõ – đó không phải tính cách tự nhiên, mà là kết quả của những năm tháng bị thương tổn.
Anh thương cậu, cẩn thận che chở, yêu bằng tất cả dịu dàng.
Trong mắt anh, Diệp Từ như một tác phẩm gốm sứ ghép từ ngàn mảnh vỡ, cứng cỏi mà mong manh.
Thứ duy nhất khiến cậu sống động chính là đường đua – nơi cậu có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim, của sinh mệnh.
Trong không khí tràn ngập pheromone mùi tử lan ngọt ngào của Diệp Từ, lẫn mùi mồ hôi mặn nhẹ.
Hoắc Thính Lan – Alpha đang tuổi sung mãn – đã kìm nén nhiều ngày để không làm hao tổn sức của cậu.
Anh khàn giọng hỏi:
“Em đã lấy lại sức chưa?”
Diệp Từ khẽ gật đầu.
Một ánh nhìn ngầm ẩn ý.
Hoắc Thính Lan hiểu: Cậu cho phép anh đánh dấu hoàn toàn.
Đối với Diệp Từ, đó là cách bày tỏ tình cảm thân mật nhất.
Anh cúi đầu, môi mỏng áp lên môi cậu, nhẹ nhàng nghiền nát, kiên nhẫn trêu chọc.
Diệp Từ mở mắt, đôi đồng tử trong veo như thủy tinh, dần dần ánh lên chút ấm áp.
“Thính Lan…”
Cậu khẽ gọi, giọng mềm đến mức có thể tan trong không khí.


