Mục lục
ToggleBên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



XỨ ĐẠO CỦA TÔI
I. Nỗi buồn chán của xứ đạo
Xứ đạo của tôi là một xứ đạo như mọi xứ khác. Mọi xứ đạo đều giống nhau. Các xứ đạo ngày nay, dĩ nhiên rồi.
Hôm qua tôi đã nói điều ấy cùng Cha xứ Norenfontes: tại đó cái thiện và cái ác hẳn phải cân bằng với nhau, duy có trọng tâm ở dưới thấp, rất thấp. Hoặc nếu nói cách khác, thiện ác cái nọ chồng lên cái kia mà không hòa trộn, như hai chất lỏng có tỷ trọng khác biệt.
Cha xứ đã cười vào mũi tôi. Đó là một linh mục tốt, rất nhiều hảo ý, rất nhân từ, thậm chí tòa tổng giám mục coi cha là một đầu óc không tín giáo, hơi nguy hiểm. Các câu khôi hài của cha gây hoan hỉ trong các ngôi nhà linh mục, cha còn nhấn thêm bằng một cái nhìn mà cha những muốn là sắc sảo, song tôi thấy thực ra nó rất mòn mỏi, rất chán ngán, làm tôi muốn khóc.
Xứ đạo của tôi bị nung nấu bởi nỗi buồn chán — vấn đề là thế đấy. Như bao xứ đạo khác! Nỗi buồn chán tiêu hủy nó trước mắt chúng tôi mà chúng tôi chẳng làm gì được hết. Có lẽ một ngày nào đó chúng tôi sẽ bị truyền nhiễm, chúng tôi sẽ phát hiện ở mình khối ung thư ấy. Người ta có thể sống rất lâu với cái đó.
II. Hình ảnh làng trong mưa
Ý nghĩ này nảy ra trong tôi hôm qua trên đường cái. Trời mưa, một thứ mưa nhỏ mà người ta nuốt vào đầy phổi, nó xuống tận ruột bạn.
Từ dốc Saint-Vaast, làng đột ngột hiện ra trước tôi, thật dúm dó, thật khốn khổ dưới bầu trời gớm guốc tháng Mười một. Nước bốc hơi khắp chốn, bên trên làng, và làng có vẻ nằm phục xuống đó trong cỏ ướt đầm đìa, như một con vật tội nghiệp kiệt sức.
Một thôn làng, sao mà bé nhỏ! Và làng ấy là xứ đạo của tôi. Đó là xứ đạo của tôi, nhưng tôi chẳng làm được gì cho nó, tôi buồn bã nhìn nó chìm vào bóng tối, mất hút…
Vài khoảnh khắc nữa, rồi tôi sẽ không còn thấy nó. Chưa bao giờ tôi cảm nhận một cách ác nghiệt đến thế sự cô quạnh của nó và của tôi.
III. Thế gian và nỗi buồn chán
Tôi nghĩ: thế gian bị nung nấu bởi nỗi buồn chán. Dĩ nhiên, phải suy ngẫm đôi chút mới nhận ra; điều ấy không nắm bắt được ngay tức khắc.
Đó là một loại bụi. Bạn đi đi lại lại mà chẳng nhìn thấy nó, bạn hít thở nó, bạn ăn nó, uống nó, và nó mịn quá, tinh vi quá đến mức chẳng lạo xạo trong miệng nữa.
Nhưng bạn chỉ dừng lại một giây thôi, là nó phủ đầy mặt, đầy tay bạn. Bạn phải không ngừng quẫy cựa để rũ đám mưa bụi ấy. Vậy là, thế gian quẫy cựa rất nhiều.
IV. Những người thầy và giáo sĩ
Niềm lạc quan ở các bề trên đã chết hẳn. Những ai còn giáo huấn điều này chỉ dạy dỗ theo thói quen, mà không tin ở nó.
Các linh mục già chẳng nhầm đâu. Bất kể bề ngoài, và nếu như vẫn trung thành với một cách nói năng nhất định, thì các chủ đề thuyết giảng chính thức không như cũ, các bậc đàn anh không còn thừa nhận chúng.
Trước đây, theo truyền thống lâu đời, một bài diễn giảng chẳng khi nào kết thúc mà không có sự ám chỉ thận trọng — về sự ngược đãi sắp tới và máu của những người tử vì đạo. Ngày nay, những dự báo đó ít hơn nhiều, chắc là vì sự thực hiện có vẻ kém chắc chắn.
V. “Không nên tìm hiểu làm gì”
Hỡi ôi! Có một lời bắt đầu lan truyền trong các ngôi nhà mục sư, một trong những lời gớm guốc gọi là “của lính tráng”, tôi chẳng hiểu vì sao và như thế nào mà các bậc đàn anh coi là ngồ ngộ, còn những thanh niên trạc tuổi tôi thì thấy rất xấu, rất buồn.
Vậy là người ta sẵn sàng nhắc lại rằng: “Không nên tìm hiểu làm gì.”
Chúa tôi! Nhưng chúng tôi ở đây vì điều đó mà! Tôi hiểu là có các bề trên. Song ai cho các bề trên biết đây? Chúng tôi.
Bởi thế, khi người ta ca ngợi với chúng tôi sự phục tòng và thuần phác của các tu sĩ, lý lẽ ấy chẳng khiến tôi động tâm nhiều.
VI. Những câu chuyện ở Verchocq
Vị Tổng tư tế tại Bailloeil, từ khi về hưu, thường xuyên giao du với các Đức Cha dòng Chartreux ở Verchocq.
Ông kể cho chúng tôi nghe nhiều giai thoại mà ông gọi là “những nét hóm hỉnh”. Tôi tin rằng tôi đã hiểu, nhưng tiếc thay, tôi không cảm thấy xúc động như mình mong muốn.
Các tu sĩ là những bậc thầy khó sánh nổi về đời sống nội tâm, nhưng phần lớn những “nét hóm hỉnh” ấy giống như rượu nho đặc sản — phải dùng tại chỗ.
VII. Viết nhật ký
Tôi đọc lại những trang đầu này của nhật ký mà lòng không vui.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định viết nhật ký.
Điều đó chẳng khiến tôi an tâm mấy. Với ai có thói quen cầu nguyện, nghĩ ngợi thường chỉ là một chứng cớ ngoại phạm, một cách thâm hiểm để mình thêm vững trong một ý định.
Sáng nay tôi đã quyết định không kéo dài sự thể nghiệm quá mười hai tháng sắp tới. Đến ngày 25 tháng Mười một sau, tôi sẽ đốt những tờ này, tôi sẽ cố quên chúng đi.
VIII. Câu chuyện về ông Pamyre
Nhận thư trả lời của bà dì Philomène cùng hai tờ một trăm franc – vừa đủ cho khoản cần kíp nhất.
Tiền trôi nhanh như cát giữa những ngón tay tôi, thật hãi hùng.
Phải thú nhận rằng tôi thật ngu dại. Ông Pamyre, chủ hiệu thực phẩm ở Heuchin, một người trung hậu, đã mời tôi rượu và bánh ngọt. Một hôm, ông thêm ba chai quinquina và bảo:
“Uống vào, cha sẽ hồng hào lên.”
Tôi đã tưởng ông tặng mình — thật ngốc nghếch.
IX. Cuộc gặp với Cha xứ Torcy
Hôm qua tôi đến thăm cha xứ Torcy.
Đó là một tu sĩ tốt, rất đứng đắn, nhưng hơi phàm tục.
Cha cười to chất phác, thực ra tinh tế hơn vẻ ngoài rất nhiều. Chúa ơi, sao mà tôi ao ước có được sức khỏe và lòng dũng cảm của cha!
Nhưng tôi cho rằng cha có lòng độ lượng với điều mà cha gọi là “thói đa cảm” ở tôi, bởi cha biết tôi không hợm hĩnh vì nó.
X. Cuộc trò chuyện và lời mắng
Cha Torcy nói:
“Khí sắc không được tốt đâu, anh bạn nhỏ ạ! … Ta vẫn tự hỏi giờ đây cái gì chảy trong mạch máu những tu sĩ trẻ các anh!
Ngày trước, người ta đào tạo các nhà hoạt động cho Giáo hội – các vị đứng đầu xứ đạo, các chỉ huy, các nhà cai quản. Ngày nay, chủng viện gửi đến cho chúng ta những cậu lễ sinh cứ tưởng mình làm việc nhiều hơn ai hết bởi vì chẳng đạt được cái gì hết…
Giáo hội Thiêng liêng cứ tha hồ vất vả, giáo hội sẽ không biến đổi được thế gian tội nghiệp này thành hương án bày trong ngày Lễ Thánh thể…”


