Tải FREE sách Cuộc Chiến Không Kết Thúc PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Cuộc Chiến Không Kết Thúc PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Cuộc Chiến Không Kết Thúc PDF có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Cuộc Chiến Không Kết Thúc PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

LỜI NÓI ĐẦU

Vùng Đất Hứa (Palestine – Israel) của ba tôn giáo lớn trên thế giới — Kitô giáo, Hồi giáo và Do Thái giáo — hàng ngàn năm nay chưa bao giờ im tiếng súng.

Đó cũng là nguyên do mà người Do Thái, một trong những dân tộc bản địa, tan tác và lang thang khắp thế giới từ hàng ngàn năm nay.

Từ sau Chiến tranh Thế giới thứ hai, quốc gia Israel ra đời, chấm dứt thời hạn ủy trị của Anh, cũng là lúc người Palestine rời bỏ nhà cửa, đất đai ra đi. Tiếng súng ở Vùng Đất Hứa vang lên dữ dội hơn nhưng mang một sắc thái khác — không phải chỉ là sự tranh chấp cương thổ giữa Israel và Palestine, mà còn là sự xác quyết tôn giáo cả ngàn năm về mảnh đất thiêng này.

Cuộc chiến không kết thúc, một thiên phóng sự sinh động của nhà báo Anton La Guardia, nhằm giới thiệu toàn bộ lịch sử và những biến động liên miên của Vùng Đất Hứa từ hàng ngàn năm trước Công nguyên cho tới ngày nay, với hy vọng giải đáp những câu hỏi như:

  • Tại sao gọi là Vùng Đất Hứa?
  • Tại sao lại chiến tranh, và chiến tranh giữa ai với ai?
  • Ở đó có gì mà chiến tranh không bao giờ ngừng?
  • Tại sao dân Do Thái phải vong quốc?
  • Tại sao Israel ra đời thì người Palestine lại phải ra đi?

Và cuối cùng, đến nay, tại sao người Palestine đã có một tổng thống mà người Palestine vẫn đánh bom cảm tử, còn người Israel vẫn phóng rocket vào nhau? Cho tới bao giờ…?

Giới thiệu cuốn sách Cuộc chiến không kết thúc, chúng tôi mong muốn bạn đọc hiểu biết thêm một diễn biến đầy máu và nước mắt trong Mái Nhà Chung của nhân loại, và qua đây cũng muốn nói lên một ý nguyện tốt đẹp của dân tộc ta: Cầu chúc hòa bình và bình đẳng cho toàn nhân loại.

Nhà Xuất bản Văn hóa Thông tin


DẪN NHẬP

Nhịp độ của các biến cố ở Trung Đông là dịp may của phóng viên nước ngoài, nhưng là lời nguyền rủa của tác giả quyển sách này. Tôi đã trải nghiệm cả hai cảm giác ấy trong thập niên qua.

Những bùng phát bạo động, những đột phá bất ngờ ở các cuộc đàm phán hòa bình, và tính bất thường, hay thay đổi của nền chính trị Israel khiến dòng chảy cứ mãi là những câu chuyện với tin tức đầy kịch tính. Chính tính chất của những sự kiện đó cũng tạo ra sự khó khăn để viết thành sách.

Năm 1990, lần đầu tiên tôi đến Jerusalem với vai trò của “người chữa cháy”, để theo dõi cuộc Chiến vùng Vịnh cho tờ The Daily Telegraph. Nhiệm vụ tạm thời của tôi kéo dài bảy năm, thật hồ hởi sau nhiều lần được gửi tới đây để lấy tin về các biến cố quan trọng — Hội nghị Hòa bình Madrid năm 1991, cuộc bầu cử năm 1992 đã đưa Yitzhak Rabin lên nắm quyền, những hồ sơ Oslo năm 1993 và khởi đầu khu tự trị của người Palestine, chiến dịch đánh bom tự sát của những chiến binh Hồi giáo, hậu quả của vụ ám sát Rabin năm 1995, v.v…

Lúc rời Jerusalem, tôi nghĩ mình đã có được tầm nhìn rộng hơn. Nhưng bằng giọng thương cảm, các đồng nghiệp của tôi đã hỏi:
“Anh tính viết cuốn sách về Trung Đông hả? Làm sao anh có thể viết thành sách khi câu chuyện cứ thay đổi xoành xoạch?”

Như họ tiên đoán, tôi thấy mình thường phải khơi lại những chuyện đã qua để nói đến những diễn biến quan trọng — cuộc bầu cử của Ehud Barak, việc rút quân của Israel khỏi Nam Lebanon, và sự vội vã tìm một thỏa thuận hòa bình lâu dài.

Vừa khi tôi nghĩ mình đã tóm lược đâu vào đấy tình hình thì vụ Al-Aqsa Intifada nổ ra. Khi tôi bắt tay viết lại, những tài liệu từng bị vứt bỏ vì cho là không còn giá trị lại trở nên hữu ích. Tôi nhận ra rằng Intifada là sự kiện quan trọng — nơi mà từ đó được coi là con đường dữ dội dẫn tới cương vị nhà nước Palestine, cuộc thử nghiệm về sự tự trị của Palestine, và những lực lượng đã phá hủy nỗ lực này tại “bàn hòa giải”.

Tôi đã cố gắng vẽ nên hình ảnh văn hóa của người Israel và Palestine, tìm cách diễn giải các yếu tố lịch sử, tôn giáo và văn hóa — những biểu tượng của bản sắc — tạo nên hai dân tộc này. Cuốn sách không phải là một biên niên sử chính trị về những khúc quanh trong “tiến trình hòa bình”.

Tuy thế, thật là nản để cố gắng tô vẽ một chủ đề luôn chuyển động, cứ hoài thay đổi, khó chịu nhưng vẫn chấp nhận những lớp áo mới. Như bất kỳ bức tranh nào, những phần mà tôi làm nổi bật tường tận và những phần tôi chỉ lướt qua đều mang tính chọn lọc có chủ tâm. Nhưng tôi hy vọng rằng bức tranh sơn dầu này nắm bắt được phần nào tính chất cốt yếu của hai dân tộc — những con người giống nhau theo nhiều cách, thế mà lại quá khác biệt, không thể dung hòa.

Tôi từng lập luận rằng, phản ứng của các du khách đối với Israel và Palestine trong thế kỷ qua đã nói lên rằng: có bao nhiêu người quan sát thì có bấy nhiêu “quốc gia” khác nhau. Nếu thế, tôi có thể tự nhận rằng: tôi sinh ra ở Roma, vậy hẳn tôi phải là người Công giáo Roma.

Cuốn sách này đã chẳng thể được viết ra nếu không có sự giúp đỡ, nhiệt tình và tài năng của nhiều người — các nhà nghiên cứu, thông dịch viên, phóng viên, cùng những tài liệu viết hoặc trao đổi qua lại trong nhiều năm.

Tác giả


1. Một tiểu quốc có trang sử liệt oanh

Lúc đăng ký chuyến bay ở phi trường Ben-Gurion, một phụ nữ trẻ dẫn các hành khách vào những hàng cách nhau để khám xét an ninh.

Những người Do Thái đứng ở một hàng, còn những người không phải Do Thái đứng ở hàng khác. Những người nói tiếng Hebrew (tiếng Do Thái cổ) đọc lướt bảng câu hỏi; những người còn lại thường phải chờ lâu hơn để bước vào dãy thẩm vấn, từ những câu hỏi thông thường đến gay gắt:

  • Ông (bà) có mang đồ hộ ai không?
  • Ông (bà) có quen ai ở Israel không?
  • Tên của họ là gì?
  • Ông (bà) có đi tới Bờ Tây không?
  • Ông (bà) có người bạn Ả Rập nào không?
  • Tên họ là gì?

Mặc dù có vẻ qua loa, nhưng phải nói là tôi cảm thấy khó chịu với cái kiểu hạch hỏi khó ưa ấy. Nó có nghĩa là điều tra nhân dạng của khách hàng, đâm chọc vào chuyện riêng của du khách.

“Ông là nhà báo à? Có gì chứng minh không? Vui lòng mở máy tính của ông và chỉ cho tôi những gì ông đã viết.”

Có khi người thẩm vấn bỏ đi, nhưng một người khác lại đến và bắt đầu hỏi lại từ đầu. Tôi từng bị hỏi, hết sức nghiêm túc: “Ông không phải người Do Thái, vậy tại sao ông tới Israel?”

Ở đây, chẳng ai ngại chuyện “ghi hình”, hỏi về sắc tộc hay bất kỳ điều gì khác. Những phụ nữ nước ngoài đi một mình còn bị xăm soi rất kỹ, kể từ khi Nizar Hindawi, một người Jordan làm việc cho cơ quan tình báo Syria, đã gửi cô bạn gái người Ireland — đang mang thai — lên chuyến bay của El Al mà không nói cho chị ta biết rằng anh ta đã giấu quả bom Semtex trong đáy giả của túi xách.

Một lính gác của El Al tinh ý đã phát hiện thiết bị này, cứu mạng 375 người vào ngày hôm đó, tháng Tư năm 1986.

Cả khi ở nước ngoài, chỉ cần bạn bước lại gần quầy, là bạn đã đi vào vòng kiểm soát của Israel — nơi lúc nào cũng nghĩ đến mối đe dọa khủng bố và chiến tranh.

Ở một số nước châu Âu, một nhân viên an ninh ngồi cạnh tài xế xe buýt đưa khách từ nhà ga ra máy bay. Những nhân viên mật vụ khác rải khắp nơi, bảo vệ cầu thang lên xuống hoặc dắt chó đánh hơi hành lý. Đôi khi, một xe bọc thép theo dõi chiếc máy bay đang chạy trên đường băng.

Mỗi chuyến bay El Al đều có lính gác vũ trang và buồng lái được bọc thép chống đạn.

Trước ngày 11 tháng 9 năm 2001, loại an ninh độc đoán này là một sự phiền toái mà du khách phải chấp nhận khi đến Israel — cũng giống như hình ảnh những nữ quân nhân đeo súng canh gác trên các con phố Jerusalem, hay tiếng rú và tiếng lách chách của những chiến đấu cơ phản lực trên bầu trời Cổ thành.

Khi thế giới chứng kiến cảnh những đội cảm tử Hồi giáo chỉ vũ trang bằng dao cưỡng đoạt bốn máy bay dân dụng lớn và biến chúng thành những quả bom bay vào các thành phố của Mỹ, thì cảm giác bị sốc ở Israel lại pha lẫn với sự vững dạ rằng: “Điều đó không bao giờ có thể xảy ra ở đây.”

Những gì mà trước kia người Israel từng trông mong ở Mỹ — một cuộc sống chuẩn tắc và yên bình — giờ đây biến thành sự hoài nghi về thái độ lỏng lẻo của Mỹ trong vấn đề an ninh hàng không.

Các chuyên gia an ninh của Israel — đội quân chìm và các nhân viên mật vụ — đã phân tích các biến cố: nếu những kẻ cướp máy bay cố gắng tấn công một chuyến bay Israel, có lẽ họ còn chưa đến được quầy đăng ký. Nếu có phép lạ nào giúp họ lên được máy bay, chắc chắn họ sẽ bị các lính gác có vũ trang khống chế; và nếu họ có thể cướp được buồng lái, họ sẽ bị không quân bắn hạ trước khi bay đến gần bất kỳ thành phố lớn nào.

Đã có thời El Al quảng cáo rằng: “Không hãng hàng không nào trên thế giới bảo đảm an toàn cho bạn như hãng hàng không quốc gia của bạn.”

Ấn tượng đầu tiên về Israel không chỉ đến từ hệ thống an ninh chặt chẽ ấy, mà còn từ chính những con người trẻ trung, tận tụy phục vụ trên các chuyến bay.