Mục lục
ToggleBên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



MỘT TRĂM HAI MƯƠI TÁM NGÀY TRƯỚC
Tôi chưa bao giờ thật sự biết mình đang tìm kiếm điều gì, mãi cho đến khi tôi đứng giữa căn phòng nhỏ ngột ngạt, nhìn những gương mặt xa lạ đang cười nói, và nhận ra rằng — có lẽ cả đời mình đã chỉ toàn chờ đợi một cuộc khởi hành. Mẹ tôi gọi đó là “hành trình trưởng thành”, còn cha tôi thì chỉ cười, gật gù, như thể ông đã từng đi qua con đường ấy và biết rằng tôi sắp sửa vấp ngã.
Buổi sáng tôi rời khỏi nhà, bầu trời loang ánh nắng mỏng, những dải mây trắng như khói thuốc. Mẹ cứ hỏi đi hỏi lại: “Con có chắc là muốn đi không, Miles?” Tôi chỉ gật đầu, miệng mím lại, không dám nói rằng tôi cần phải đi — rời xa cái nơi mà chẳng có gì đáng để ở lại.
Tôi không muốn một cuộc đời nhàm chán. Tôi không muốn chỉ học, tốt nghiệp, rồi chết đi như một người chưa bao giờ được sống. Tôi muốn “ra đi để tìm một đại có thể”, như những người tôi từng đọc trong sách. Và thế là tôi đi.
Ba tôi chở tôi đến Culver Creek, một ngôi trường nội trú giữa rừng cây Alabama, nơi ông từng học. Khi xe rời khỏi xa lộ, chỉ còn lại tiếng bánh xe nghiến lên đá sỏi, tôi thấy tim mình đập loạn. Mùi đất, mùi lá, mùi của một khởi đầu.
Trường không hoành tráng như tôi tưởng. Chỉ là một khu đất rộng, nhiều ký túc cũ, tường gạch sẫm màu, cửa sổ sơn đã bong tróc. Nhưng ở nơi ấy, có một thứ gì đó khiến tôi vừa sợ vừa háo hức. Ba vỗ vai tôi: “Chào mừng đến với nơi đã dạy bố cách trở thành người đàn ông thực thụ.”
Tôi cười gượng. Cái “trở thành người đàn ông” ấy nghe vừa xa vời vừa đáng ngờ. Tôi chỉ thấy mình nhỏ bé, lạc lõng giữa một thế giới mới.
Khi ba đi rồi, tôi một mình trong phòng, chỉ có hai chiếc giường, hai cái bàn, và một cửa sổ nhìn ra rặng cây. Tôi ngồi lên giường, thở ra thật dài. Và rồi, cửa bật mở.
Một chàng trai thấp, rắn chắc, đôi mắt sắc và cười nửa miệng bước vào. “Tôi là Chip,” anh ta nói, rồi chìa tay, “Nhưng mọi người gọi tôi là Đại tá.” Tôi ngập ngừng bắt tay. “Miles.”
“Ồ, Miles, nghe như tên một nhà toán học. Nhưng ở đây, cậu cần biệt danh. Chúng ta đều có.”
Tôi mỉm cười. Đại tá nhanh nhẹn, hơi kiêu ngạo, nhưng ánh mắt ấm. Anh ta hỏi tôi có mang theo gì không, tôi bảo chỉ vài quyển sách và một poster của François Rabelais. Anh ta phá lên cười: “Trời ạ, ai lại mang triết gia đến trường nội trú chứ? Cậu sẽ ổn thôi. Tôi thích cậu rồi đó, Người Sưu Tầm Lời Trăng Trối.”
Cái biệt danh đó — Pudge — anh ta đặt cho tôi sau đó, mỉa mai vì tôi quá gầy. Từ hôm ấy, tôi không còn là Miles nữa, mà là Pudge.
Buổi chiều, Đại tá kéo tôi đi gặp bạn bè. Anh dẫn tôi băng qua những lối mòn đầy lá khô, qua khu hồ nhỏ tĩnh lặng, và tới một căn phòng đầy khói thuốc. Ở đó, tôi gặp cô ấy.
Alaska.
Cô gái ngồi vắt chân trên giường, tóc rối, mắt sáng như thể chứa cả vũ trụ, và giọng nói — à, cái giọng ấy — vừa khàn, vừa lôi cuốn. Khi cô quay sang nhìn tôi, môi khẽ cong, tôi thấy tim mình nảy lên một nhịp lạ.
“Đây là Pudge,” Đại tá giới thiệu. “Tân binh triết học.”
Cô cười khúc khích: “Chào mừng, Pudge. Cậu đọc gì thế?”
“Rabelais,” tôi đáp.
Cô nghiêng đầu: “Cái gã nói trước khi chết: ‘Tôi đang ra đi để tìm một đại có thể’?”
Tôi gật.
“Hay đấy,” cô nói, ánh mắt như xuyên thấu, “Tôi cũng đang đi tìm một đại có thể của riêng mình.”
Câu nói đó cứ ám tôi suốt nhiều tuần sau.
Tối đó, họ mời tôi uống bia. Tôi từ chối, vụng về như một đứa trẻ ngoan lạc vào ổ quậy phá. Nhưng Alaska chỉ nhún vai, rót cho tôi một ít rượu, bảo: “Đừng sợ, Pudge. Cuộc đời quá ngắn để chỉ uống nước lọc.”
Tôi ho sặc sụa, họ cười rộ lên, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình thuộc về nơi này.
Những ngày tiếp theo trôi qua như cơn say. Tôi học cách trốn giáo viên để hút thuốc sau rừng, cách lẻn ra hồ giữa đêm, cách uống rượu mà không nôn, cách cười khi bị phạt. Nhưng hơn hết, tôi học cách lắng nghe.
Alaska có những câu chuyện khiến người ta nín thở. Cô kể về đống sách chất đầy trong phòng, những quyển cô gọi là “dự án đời tôi” — một thư viện khổng lồ chờ được đọc. Cô kể về người mẹ đã mất khi cô còn nhỏ, về cái ngày cô đứng lặng, không làm gì khi mẹ ngã xuống. “Tôi ghét chính mình vì điều đó,” cô nói, mắt nhìn xa xăm.
Khi ấy, tôi muốn ôm cô. Nhưng tôi không dám. Alaska quá đẹp, quá xa tầm với, như một hành tinh khác.
Đại tá thì khác — anh ta sắc sảo, dữ dội, và trung thành. Anh dạy tôi cách sống ở Culver Creek: đừng tin lũ “bọn nhà giàu”, hãy tự lo cho mình. Anh kể chuyện về những lần bị phạt, bị đuổi học, nhưng vẫn quay lại, như thể nơi này là một phần máu thịt.
Tôi dần hiểu: mỗi người ở đây đều mang một vết thương. Đại tá căm ghét cha của bạn gái cũ, Alaska sợ quá khứ của mình, còn tôi… tôi chỉ sợ sự tầm thường.
Rồi mùa thu đến, rừng chuyển màu, gió lạnh buốt. Một đêm, Alaska và tôi ngồi cạnh nhau bên hồ. Cô hút thuốc, khói bay nghi ngút quanh mái tóc rối.
“Cậu nghĩ người ta chết đi sẽ đi đâu?” — cô hỏi.
Tôi im lặng.
“Có thể chẳng đi đâu cả,” cô nói tiếp, “chỉ biến mất thôi. Nhưng tôi muốn tin rằng ta sẽ thoát khỏi cái mê cung đau khổ này.”
Cô gọi cuộc sống là mê cung, và cái chết là lối thoát.
Đêm ấy, tôi về phòng, không ngủ được. Tôi nhớ ánh mắt cô, nụ cười buồn như ánh trăng tan trên mặt hồ. Tôi biết, tôi đã yêu Alaska.
Nhưng cô không thuộc về ai cả.
Một đêm khác, cô say rượu, khóc, kể về nỗi hối hận không thể xóa. “Tôi đã quên sinh nhật mẹ mình,” cô nói, giọng nghẹn, “Tôi đã quên người duy nhất yêu tôi.” Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng không tìm ra lời. Cô chỉ bảo tôi: “Giúp tôi một việc.”
Rồi cô hôn tôi. Một nụ hôn bất ngờ, say đắm, rồi rời đi như gió.
Sáng hôm sau, Alaska biến mất.
Cảnh sát nói đó là tai nạn. Đại tá thì gào lên rằng không thể. Tôi thì chỉ đứng lặng, nhìn chiếc xe bị nghiền nát, và nghe tiếng mưa rơi. Cô đã đi tìm “đại có thể” của mình — và không bao giờ trở lại.
Tôi không biết cô cố tình hay vô ý. Nhưng tôi biết, thế giới sau cô không còn như trước nữa.
Những ngày sau đó, tôi và Đại tá lao vào tìm câu trả lời. Chúng tôi mổ xẻ từng chi tiết, từng lời nói cuối cùng. Càng tìm, tôi càng hiểu rằng không phải cái chết mới khiến tôi đau — mà là việc cô đã sống, đã chạm vào tôi, rồi rời đi như chưa từng tồn tại.
Có những người chỉ xuất hiện một lần trong đời ta, nhưng ánh sáng họ để lại thì cháy mãi.
CẢM NHẬN
Chương “Một trăm hai mươi tám ngày trước” là khúc mở đầu đầy rung động của hành trình tuổi trẻ — nơi Miles, hay Pudge, bước khỏi vùng an toàn để tìm một điều lớn lao hơn chính mình. John Green, qua ngôn ngữ mộc mạc mà ám ảnh, dựng nên một thế giới nội trú vừa gần gũi vừa huyền hoặc, nơi tình bạn, tình yêu và nỗi mất mát đan xen thành sợi dây xuyên suốt đời người.
Alaska hiện lên như biểu tượng của khát vọng và tự do — một ngọn lửa rực sáng giữa bóng tối. Cô không chỉ là nhân vật, mà là câu hỏi: “Làm sao ta thoát khỏi mê cung của nỗi đau?” Câu hỏi ấy, dù không ai trả lời được, vẫn khiến người đọc day dứt, bởi trong mỗi chúng ta đều có một Alaska — phần lạc lõng, khao khát được hiểu và được tha thứ.
Đọc chương này là như lạc vào một hành trình tìm kiếm bản ngã. Hành trình ấy có nước mắt, có tiếng cười, và trên hết — có sự trưởng thành được đánh đổi bằng mất mát.


