Mục lục
ToggleBên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



GIVERNY — BỨC TRANH THỨ NHẤT
(Trích: Michel Bussi)
Lời mở đầu
Trong các trang tiếp theo, những mô tả về Giverny được thể hiện chính xác nhất có thể.
Các địa danh đều có thật, như khách sạn Baudy, sông Epte, nhà xay bột Chennevières, trường Giverny, nhà thờ Sainte-Radegonde và nghĩa trang, phố Claude-Monet, đường Roy, đảo Tầm Ma, và tất nhiên là cả ngôi nhà màu hồng của Monet hay ao Hoa Súng.
Tương tự với những vùng lân cận như bảo tàng Vernon, bảo tàng Nghệ thuật Rouen, thôn Cocherel.
Các thông tin về Claude Monet đều xác thực — dù là liên quan đến đời tư, tác phẩm hay những người thừa kế.
Thông tin về các họa sĩ trường phái Ấn tượng khác được nêu trong tác phẩm cũng vậy, đặc biệt là Théodore Robinson và Eugène Murer.
Những vụ đánh cắp tác phẩm nghệ thuật được đề cập trong tiểu thuyết đều có thật…
Phần còn lại, tôi đã tưởng tượng ra.
Ba người phụ nữ sống trong một ngôi làng
Người thứ nhất độc ác, người thứ hai dối trá, người thứ ba ích kỷ.
Ngôi làng họ sống mang tên một khu vườn xinh đẹp: Giverny.
Người thứ nhất sống trong ngôi nhà xay bột lớn ven sông, trên đường Roy.
Người thứ hai sống trong căn hộ áp mái trên trường học, phố Blanche-Hoschedé-Monet.
Người thứ ba sống cùng mẹ, trong ngôi nhà nhỏ tường sơn bong tróc, phố Château-d’Eau.
Họ cũng không cùng tuổi.
Người thứ nhất hơn tám mươi tuổi và là góa phụ — hay gần như thế.
Người thứ hai ba mươi sáu tuổi và chưa bao giờ lừa dối chồng — cho đến bây giờ.
Người thứ ba sắp mười một tuổi, và tất cả các cậu bé cùng trường đều muốn cô bé là người yêu của mình.
Người thứ nhất luôn mặc đồ đen,
người thứ hai trang điểm vì người tình,
người thứ ba tết tóc để chúng bay trong gió.
Quý vị hẳn đã thấy — cả ba người khá khác nhau.
Tuy nhiên, họ có cùng một điểm chung, một bí mật:
Cả ba đều mong ước ra đi.
Ra khỏi Giverny, ngôi làng quá nổi tiếng, chỉ cái tên thôi cũng khiến bao người trên khắp thế giới phải đến để dạo chơi vài giờ.
Vì sao ư? Tất cả đều là tại các họa sĩ trường phái Ấn tượng.
Người thứ nhất, già nhất, sở hữu một bức tranh đẹp;
người thứ hai rất quan tâm đến nghệ sĩ;
người thứ ba, nhỏ tuổi nhất, vẽ rất đẹp.
Lạ thật — muốn rời khỏi Giverny.
Cả ba đều nghĩ rằng ngôi làng là một nhà tù,
một khu vườn đẹp bị rào song sắt,
một bức tranh không thể thoát ra khỏi khung.
Trên thực tế,
- người thứ ba đang tìm một người cha,
- người thứ hai tìm tình yêu,
- và người thứ nhất, lớn tuổi nhất, biết chuyện của cả hai người kia.
Tuy vậy, có một lần, trong mười ba ngày, những song sắt của khu vườn được mở ra.
Chính xác là từ ngày 13 đến ngày 25 tháng Năm năm 2010.
Những song sắt của Giverny được dỡ ra vì họ.
Nhưng luật chơi thật khắc nghiệt — chỉ một người được thoát ra.
Hai người kia phải chết.
Câu chuyện là như vậy.
Mười ba ngày trôi qua như một dấu ngoặc đơn trong đời họ —
ngắn ngủi, tàn bạo.
Mở ngoặc bằng một vụ giết người ở ngày đầu tiên,
và đóng ngoặc bằng một vụ giết người khác ở ngày cuối cùng.
Kỳ lạ thay, cảnh sát chỉ chú ý đến người phụ nữ thứ hai — người đẹp nhất,
người thứ ba — ngây thơ nhất, phải tự mình điều tra,
còn người thứ nhất — kín đáo nhất, thì thản nhiên giám sát tất cả, và thậm chí giết người.
Sự việc kéo dài mười ba ngày — thời gian đủ cho một cuộc đào thoát.
Ba người phụ nữ sống trong cùng một ngôi làng.
Người thứ ba là tài năng nhất,
người thứ hai là khôn khéo nhất,
người thứ nhất là kiên định nhất.
Theo quý vị, ai sẽ trốn thoát?
Người thứ ba, người trẻ nhất, tên Fanette Morelle.
Người thứ hai tên Stéphanie Dupain.
Người thứ nhất, già nhất, chính là tôi.
BỨC TRANH THỨ NHẤT
Những ấn tượng
Ngày thứ nhất — 13/05/2010 — Giverny
Tập hợp
Làn nước suối trong vắt được nhuộm hồng bởi những tia nước nhỏ,
như những con phù du nhuốm màu dầu loang dần ra từ một vòi nước mà ở đó người ta đang rửa một cây cọ vẽ.
“Không, Neptune!”
Theo dòng nước, màu loãng ra, vương vào màu xanh của đám cỏ dại rủ xuống hai bên bờ, lẫn trong màu nâu đỏ của rễ cây dương và liễu.
Màu phai thật tinh tế… Tôi khá thích điều đó.
Trừ việc, màu đỏ không phải bắt nguồn từ bảng pha màu của họa sĩ, mà từ cái đầu bị chém của Jérôme Morval.
Thậm chí bị chém thê thảm.
Máu rỉ ra từ vết chém sâu phía trên đầu, chiếc đầu ngập dưới sông Epte được nước rửa sạch.
Con chó béc-giê Đức của tôi tiến lại gần đánh hơi.
Tôi hét lên lần nữa, kiên quyết hơn:
“Không, Neptune! Lùi lại đi!”
Tôi cho rằng họ sẽ nhanh chóng tìm ra cái xác.
Dù mới 6 giờ sáng, một người đi dạo, một họa sĩ, hay ai đó chạy thể dục… cũng có thể bắt gặp.
Tôi cẩn thận không tiến lại gần hơn. Tì người vào cây gậy.
Phía trước lầy bùn — mấy hôm nay trời mưa nhiều, đất ở bờ sông tơi xốp.
Ở tuổi tám mươi tư, tôi thực sự không còn khả năng bơi, dù chỉ ở một con sông nhỏ chẳng có gì đáng sợ.
Nhưng giờ thì dường như không còn như xưa nữa: nước ao Hoa Súng nay đã được cấp từ giếng khoan ngầm.
“Đi nào, Neptune. Chúng ta đi tiếp.”
Tôi giơ gậy về phía nó, không cho nó gí mũi vào cái lỗ thủng trên chiếc áo vest xám của Jérôme Morval — vết thương thứ hai, ngay giữa tim.
“Đi nào! Chúng ta sẽ không ở đây lâu.”
Tôi nhìn lại khu giặt ngay trước mặt rồi đi dọc con đường.
Mọi thứ vẫn được gìn giữ hoàn hảo: đám cây được cưa tận gốc, sườn dốc nhẵn cỏ.
Mỗi ngày có hàng ngàn du khách qua lại nơi này.
Một chiếc xe nôi, một người khuyết tật, hay một bà cụ chống gậy.
Như tôi chẳng hạn!
“Đi nào, lại đây, Neptune.”
Tôi quay nhìn xa, nơi sông Epte rẽ thành hai nhánh nhờ một con đập và thác nước.
Phía bên kia là khu vườn ao của Monet: hoa súng, cầu Nhật Bản, những dải đồi…
Thật lạ, tôi sinh ra ở đây năm 1926, năm Claude Monet qua đời.
Nhiều năm sau khi ông mất, khu vườn ấy bị bỏ hoang.
Nay thì mỗi năm, hàng chục ngàn khách từ Nhật Bản, Mỹ, Nga, Úc đến hành hương như về một thánh địa.
Tôi nhìn đồng hồ — 6 giờ 02 phút. Còn vài giờ yên tĩnh. Tôi tiếp tục đi…


