Tải FREE sách Những Cú Siêu Lừa Của Arsene Luping PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Những Cú Siêu Lừa Của Arsene Luping PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Những Cú Siêu Lừa Của Arsene Luping PDF có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Những Cú Siêu Lừa Của Arsene Luping PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

Chương 1: Chuỗi vòng cổ của nữ hoàng

Nguồn: EbookTruyen.VN

Mỗi lần đại sứ quán nước Áo, hay phủ đệ của phu nhân Billingstone mở vũ hội, bà Bá tước phu nhân de Dreux-Soubise luôn luôn đeo trên cái cổ trắng nõn nà của mình “Chuỗi vòng cổ Nữ hoàng”. Và dường như năm nào có vài dịp trọng đại như thế để Bá tước phu nhân trưng chiếc vòng quý giá đó ra.

Chuỗi vòng cổ này có lai lịch khá lừng lẫy. Năm đó, theo lệnh của vua Louis 15, hai người thợ kim hoàn của hoàng gia là Bohmer và Bassenge đã làm chiếc vòng cổ lộng lẫy có giá trị cao ngất ấy, để nhà vua tặng cho tình nhân của mình là Bá tước phu nhân de Barry. Sau đó, Hồng y giáo chủ de Rohan-Soubise đã có âm mưu hiến tặng chuỗi vòng ấy cho vương hậu Marie-Antoinette. Khi vụ việc thất bại, thì vào một đêm tháng hai năm 1785, cùng tham gia vào âm mưu đó, Bá tước phu nhân de La Motte đã gỡ những viên kim cương vô giá đính trên chuỗi vòng cổ ra để cất giấu, với sự giúp đỡ của chồng và đồng đảng Retaux de Villette.

Thật ra, bây giờ chỉ có thể khẳng định là phần giá đỡ để gắn kim cương là đồ thật thôi. Nhân lúc ông de La Motte và phu nhân còn đang vội vội vàng vàng gỡ những viên kim cương quý giá mà người thợ kim hoàn Bohmer đã lựa chọn kỹ càng ra, thì Retaux de Villette đã cất giấu phần giá đỡ. Sau đó, ông ta đã bán lại nó cho Gaston de Dreux-Soubise ở Italia. Gaston là cháu gọi bằng chú và là người kế thừa tài sản của Hồng y giáo chủ Rohan, đã ra tay giúp đỡ khi Hồng y giáo chủ sa cơ lỡ vận. Ông ta tìm đến nhà buôn kim hoàn người Anh Jeffreys – người nắm trong tay đế chế kim cương – và mua lại chỗ kim cương ấy, sau đó lại nghĩ cách phối thêm một ít kim cương khác vào.

Phần kim cương mới, tuy có hình dáng, kích cỡ tương tự với số cũ nhưng chất lượng thì kém hơn hẳn. Cuối cùng, ông ta dựa theo chuỗi vòng cũ cho khảm lại các hạt kim cương vào, và tạo ra được “Chuỗi vòng cổ Nữ hoàng” nức tiếng gần xa ấy coi như là sự tưởng niệm đối với người chú của mình.

Hơn một thế kỷ trở lại đây, chuỗi vòng cổ này luôn luôn là niềm kiêu hãnh của gia tộc Dreux-Soubise. Dù thế sự đổi thay, dòng dõi suy yếu, nhưng các thành viên đời sau của gia tộc này thà sống tằn tiện, túng thiếu chứ cũng quyết không chịu bán lại kỷ vật vương giả quý báu ấy cho ai cả. Ông Bá tước bây giờ lại càng coi nó là vật báu gia truyền cất giữ rất kỹ.

Cẩn tắc vô áy náy, ông ta đã thuê hẳn một két an toàn của Ngân hàng tín dụng Lyonnais, chuyên dùng để cất giữ chuỗi vòng cổ ấy. Khi nào vợ cần đeo “Chuỗi vòng cổ Nữ hoàng” chiều hôm đó ông ta sẽ đích thân đi lấy, ngày hôm sau lại tự mình đem cất trở lại két an toàn.

Tối đó, trong buổi chiêu đãi Quốc vương Đan Mạch Christiansen tại cung Castille — sự việc này xảy ra đầu thế kỷ — Bá tước phu nhân đúng là được dịp chơi trội. Ngay đến bản thân Quốc vương cũng phải chú ý đến vẻ đẹp kiều diễm của bà ta, thật là bắt mắt. Một đồ trang sức quý báu như vậy xem ra chẳng có người phụ nữ nào có thể đeo nó một cách tao nhã và sang trọng như bà ấy.

Đây đúng là một thành công kép, Bá tước de Dreux quay trở về phủ đệ ở khu Saint-Germain, bước vào cửa phòng ngủ lòng đầy vui sướng. Ông vừa thấy tự hào về vợ mình, lại càng tự hào hơn về chuỗi vòng cổ gia truyền ấy đã đem lại vinh quang cho cả gia tộc ấy.

Bá tước phu nhân tháo chiếc vòng ra khỏi cổ mình một cách đầy nuối tiếc, đưa cho chồng. Ông ngắm nghía chiếc vòng cổ thật kỹ lưỡng với ánh mắt trìu mến pha lẫn sự ngưỡng mộ, cứ như mới nhìn thấy nó lần đầu vậy. Sau đó, ông cất chuỗi vòng cổ vào trong cái tráp đựng trang sức bọc da đỏ có khắc huy hiệu của Hồng y giáo chủ, để cái tráp vào trong căn phòng bí mật bên cạnh.

Căn phòng nhỏ này thực ra là một không gian lõm vào phòng ngủ, tuy thông với phòng ngủ, nhưng lại ngăn cách hẳn. Muốn vào được căn phòng bí mật ấy, trước hết phải đi qua cuối chiếc giường trong phòng ngủ. Giống như mọi lần, Bá tước đặt cái tráp lên giá ngang trên cao, giấu lẫn vào đống hộp đựng mũ quần áo trong. Sau đó ông đóng cửa phòng ngủ, thay quần áo và lên giường ngủ sau một buổi tối vui vẻ.

Sáng sớm hôm sau ông dậy vào lúc chín giờ, chuẩn bị đích thân đi đến Ngân hàng tín dụng Lyonnais rồi mới quay về ăn sáng. Ông thay quần áo, uống cốc cà phê rồi ra tàu ngựa sai người chuẩn bị ngựa. Thấy có con ngựa hơi ủ rũ, ông liền sai người chăn ngựa dẫn nó đi một vòng quanh sân. Sau đó ông quay vào nhà, trở lại bên vợ.

Bà vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ, người hầu gái đang giúp bà trang điểm. Bà hỏi ông:

  • Anh định ra ngoài ư?
  • Ừ… chính là vì chuyện đó…
  • Vâng… đúng vậy… như thế thì an toàn hơn…

Ông bước vào căn phòng nhỏ kia. Thế nhưng mấy phút sau, ông lại hỏi:

  • Em đã lấy chiếc vòng cổ rồi à, em yêu?

Bà ngạc nhiên trả lời:

  • Gì cơ? Không, em có lấy đâu.
  • Nhưng em đã chuyển nó đi chỗ khác rồi sao?
  • Không hề… Cửa phòng đó em còn chưa mở cơ mà.

Ông bước ra, mặt tái nhợt, nói lắp bắp:

  • Em không…? Không phải em…? Vậy thì…

Bà vội vàng đi vào căn phòng bí mật. Hai người lật tung cả căn phòng, vứt hết các hộp đựng mũ ra, bới tung chỗ quần áo trong lên. Ông Bá tước vừa làm vừa không ngớt lầm bầm:

  • Chẳng ích gì nữa đâu… chúng ta có tìm nữa cũng chẳng ích gì… Anh đã để ở đây, chính là trên cái giá ngang này.
  • Không chừng anh đã nhớ nhầm rồi.
  • Chính chỗ này, chính là cái giá ngang này cơ, không phải cái đó — ông nói như một cái máy.

Căn phòng nhỏ này rất ít ánh sáng. Họ thắp một cây nến lên, chuyển hết quần áo và các vật dụng khác trong phòng ra. Đợi đến khi căn phòng đã hoàn toàn trống không, họ đành phải đau đớn đón nhận sự thật ấy:

“Chuỗi vòng cổ Nữ hoàng” đã thực sự biến mất!

Với tính cách mạnh mẽ, quyết đoán của mình, Bá tước phu nhân không lãng phí thời giờ vào việc khóc lóc kêu gào, bà sai người mời ngay cảnh sát trưởng Valorbe đến. Tài năng và sự sáng suốt của vị cảnh sát trưởng này họ đã nghe nói từ lâu. Cảnh sát trưởng lập tức phi ngựa đến ngay.

Sau khi nghe kể đầu đuôi câu chuyện, ông liền hỏi:

  • Thưa Bá tước, ngài có thể khẳng định rằng đêm qua không hề có người nào đi qua phòng ngủ của ngài không?
  • Tôi khẳng định chắc chắn. Tôi vốn rất thính ngủ, huống hồ phòng ngủ lại được khoá. Sáng nay khi vợ tôi kéo chuông gọi người hầu, tôi chính là người mở khoá cửa cơ mà.
  • Không có con đường nào khác có thể đi vào căn phòng bí mật đó chứ?
  • Không có — Bá tước trả lời dứt khoát.
  • Không có cửa sổ?
  • Tôi muốn kiểm tra một chút…

Họ thắp vài ngọn nến lên, Valorbe lập tức chú ý ngay là cửa sổ chỉ được cái tủ quần áo chặn đến một nửa, hơn nữa tủ quần áo không hề kê sát vào cánh cửa sổ.

  • Kê gần thế này là được rồi — Ngài Dreux giải thích — nếu có người muốn di chuyển cái tủ quần áo thì chắc chắn sẽ gây ra những tiếng động.
  • Cánh cửa sổ hướng về hướng nào?
  • Hướng về phía cái giếng trời trong nhà.
  • Trên tầng này còn có một tầng nữa ư?
  • Còn hai tầng nữa. Nhưng ở ngang với tầng mà người hầu ở, tôi đã cho giăng lưới sắt dày ở miệng giếng trời. Căn phòng này khá tối chính vì những nguyên nhân đó.

Sau khi đẩy tủ quần áo ra, họ phát hiện thấy cửa sổ đóng kín từ đó cho thấy không có ai đã bò vào qua cửa sổ.

  • Trừ phi tên khốn đó — Bá tước trầm ngâm nói — đã trốn sẵn trong phòng của chúng tôi.
  • Nếu vậy thì chìa khoá phòng ngủ sao lại còn nguyên trong ổ khoá?

Suy nghĩ trong giây lát, cảnh sát trưởng quay sang hỏi Bá tước phu nhân:

  • Thưa phu nhân, trong nhà có ai biết là tối qua bà đeo chuỗi vòng này không?
  • Dĩ nhiên, điều này tôi không giấu ai cả. Nhưng không có ai biết là chúng tôi giấu nó trong căn phòng bí mật này.
  • Không ai biết?
  • Không ai biết ngoài…
  • Thưa phu nhân, xin bà hãy nói cho rõ, điểm này rất quan trọng.

Bà quay sang như muốn nói riêng với chồng:

  • Em muốn nói đến Henriette.
  • Henriette? Cô ấy cũng giống mọi người, không hề biết gì về việc này đâu.
  • Anh có chắc không?
  • Cô Henriette này là người thế nào? — Valorbe hỏi.
  • Là bạn tôi hồi học ở trường nội trú nữ tu. Cô ấy, vì chuyện hôn nhân với một người thợ mà xung đột với gia đình. Sau đó chồng cô ấy chết, tôi liền sắp xếp một gian buồng phụ cho cô ấy mang con đến ở.

Nói xong, bà ngượng ngùng bổ sung thêm một câu:

  • Cô Henriette cũng giúp tôi làm chút việc nhà. Cô ấy rất khéo léo.
  • Cô ấy ở tầng nào?
  • Ngay tầng này, cách đây không xa… Ở đầu bên kia hành lang… Còn nữa, cửa sổ bếp của cô ấy…
  • Cũng hướng về cái giếng trời này, chứ gì?
  • Đúng vậy, đối diện với cái cửa sổ đó.

Nói xong thì tất cả lặng im một hồi lâu. Sau đó, Valorbe nhờ họ dẫn đường cùng đến xem chỗ của Henriette.

Khi vào phòng thì thấy cô ta đang khâu vá; con trai cô — Raoul — đang đọc sách. Cảnh sát trưởng không thể ngờ rằng chỗ ở của mẹ con họ lại có thể tồi tệ đến vậy: ngoài một căn phòng không có lò sưởi, chỉ có một khoảng sân lấn vào chỗ nhà bếp.

Ông hỏi cô ta vài câu. Nghe thấy chuyện chuỗi vòng đã bị mất cắp, cô ta tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Tối hôm qua, chính cô ta đã chuẩn bị quần áo cho Bá tước phu nhân, chính tay cô đã đeo lên cổ phu nhân chuỗi vòng quý giá đó.

  • Trời ơi! — Cô hét lên. — Ai ngờ được rằng có thể xảy ra chuyện này chứ.
  • Cô không hề thấy có điểm gì khả nghi chứ? Người gây án rất có thể đã đi qua phòng cô.

Cô cười lớn, thậm chí chẳng hề nghĩ rằng mình cũng nằm trong diện khả nghi.

  • Nhưng tôi không hề rời khỏi phòng mà! Tôi không ra ngoài lúc nào. Hơn nữa, chẳng lẽ ngài cũng không thấy ư?

Cô mở cửa sổ ngoài sân:

  • Ngài xem, chỗ này cách cái cửa sổ đối diện kia ba mét đấy.
  • Ai bảo cô là đồ bị lấy trộm ở căn phòng đó?
  • Nhưng… chẳng phải cái vòng cổ được cất ở đó sao?
  • Sao cô biết?
  • Ơ! Tôi đã biết là tối qua nó ở đấy mà… Tôi nghe thấy nói như vậy ngay trước mặt mà.

Cô tuy chưa lớn tuổi, nhưng trông rất tiều tụy, trên khuôn mặt lộ vẻ hiền thục, vâng lời. Cô im lặng một lúc, rồi đột nhiên tỏ ra vô cùng lo sợ, dường như cô linh cảm được một tai hoạ lớn sắp giáng xuống đầu. Cô kéo đứa con trai về phía mình và ôm ghì lấy nó. Đứa bé nắm lấy tay mẹ, tựa đầu vào ngực cô ra điều hiểu biết.

Sau khi ra khỏi phòng của Henriette, ngài de Dreux nói với cảnh sát trưởng:

  • Tôi nghĩ là ngài không đến nỗi nghi cho cô ấy chứ? Tôi có thể đảm bảo cho cô ấy. Cô ấy rất đáng tin cậy.
  • Ồ! Tôi hoàn toàn đồng ý với ngài — Valorbe đáp — Đầu tiên tôi nghĩ là có thể cô ấy đã vô tình tham gia vào vụ trộm, nhưng bây giờ thì có thể loại bỏ khả năng này rồi.

Cuộc điều tra của cảnh sát trưởng không hề có tiến triển gì cả. Vài ngày sau đó, Chưởng lý tiếp tục cuộc điều tra. Ông ta tra hỏi những người hầu, kiểm tra khóa cửa, thử đóng mở cửa sổ của căn phòng bí mật đó mấy lần, rồi lại còn kiểm tra kỹ cái giếng trời đó từ trên xuống dưới vài lần…

Kết quả cũng chẳng thu được gì. Ổ khoá hoàn toàn không có một vết xước. Từ phía ngoài không cách nào mở hoặc đóng được cửa sổ cả.

Phạm vi điều tra dần dần thu hẹp lại, xoay quanh Henriette. Theo điều tra, ba năm qua cô chỉ ra khỏi nhà có bốn lần, hơn nữa đều là đi mua đồ cho bà Bá tước. Thực ra, cô chính là người hầu và thợ khâu vá gần nhất với phu nhân de Dreux. Phu nhân đối xử với cô rất nghiệt ngã, không nể nang tình nghĩa gì cả; những người hầu trong phủ đều kín đáo xác nhận điều này.

Sau một tuần điều tra, Chưởng lý đã đi đến một kết luận hoàn toàn thống nhất với cảnh sát trưởng. Ông nói:

  • Chúng tôi vẫn chưa biết thủ phạm là ai. Và dù có biết đó là ai, thì chúng tôi cũng không thể xác định người đó đã gây án như thế nào. Cửa thì khoá, cửa sổ thì đóng, kẻ đó rốt cuộc đã vào bằng cách nào? Càng khiến người ta khó lý giải hơn là sau khi kẻ cắp ra khỏi, khoá cửa phòng vẫn đóng với chìa khoá còn cắm nguyên trong ổ, cửa sổ phòng cũng đóng chặt như cũ. Đúng là không thể hiểu nổi.

Công tác điều tra kéo dài bốn tháng, cuối cùng cũng chấm dứt. Nhận định được giữ kín của phía cảnh sát là: vợ chồng bá tước, do túng quẫn quá đã bán “Chuỗi vòng cổ Nữ hoàng” đi rồi phao tin mất cắp. Sau khi vụ náo được khép lại thì không còn ai điều tra nữa.

Vụ mất trộm “Chuỗi vòng cổ Nữ hoàng” là một đòn nặng nề đối với vợ chồng bá tước, hơn nữa ảnh hưởng của nó còn rất dài lâu. Hồi xưa có được chuỗi vòng ấy đúng là một sự đảm bảo về uy tín, nhưng giờ đây thì tình hình đã thay đổi. Thái độ của những người chủ nợ đã không còn như trước nữa, đến muốn vay chút tiền thì sắc mặt của họ không còn dễ coi như ngày xưa.

Vợ chồng bá tước đành phải đưa ra quyết định khẩn cấp: giao quyền sở hữu một phần tài sản cho các chủ nợ làm thế chấp. Tóm lại, nếu không nhờ cậy vào gia sản đồ sộ mà tổ tiên để lại thì họ đã phá sản từ lâu rồi.