Tải FREE sách Tiếng Cười Trong Bóng Tối PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Tiếng Cười Trong Bóng Tối PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Tiếng Cười Trong Bóng Tối PDF có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Tiếng Cười Trong Bóng Tối PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

TIẾNG CƯỜI TRONG BÓNG TỐI

Tiếng cười trong bóng tối xoay quanh câu chuyện của một nhà phê bình nghệ thuật đứng tuổi, giàu có tên là Bruno Krechmar.
Ông là hình mẫu thành đạt mà nhiều người trong xã hội hướng tới. Nhưng, như nhiều con người “hoàn hảo” khác, sau lớp vỏ mẫu mực ấy là những bế tắc không lời.

Câu chuyện ngoại tình của nhà phê bình là trung tâm của tiểu thuyết, và chính nó dẫn ông đến bi kịch không thể cứu vãn. Bruno trở thành nạn nhân của chính những đam mê bị kìm nén, những khát vọng mà ông từng tin rằng mình có thể kiểm soát.
Rồi một ngày, ông rơi vào cái bẫy của cặp tình nhân trẻ tuổi – những kẻ vừa là đạo diễn vừa là khán giả của một vở hài kịch tàn nhẫn, trong đó Bruno trở thành diễn viên chính bất đắc dĩ.
Cuộc đời ông kết thúc trong thảm họa, đúng như Nabokov đã báo trước ngay từ đầu tác phẩm.


Một đề tài quen mà mới

Ngoại tình vốn là một câu chuyện đầy rẫy trong đời thường và là đề tài quen thuộc của văn chương.
Nhưng Tiếng cười trong bóng tối đã kể lại một câu chuyện ngoại tình với chiều sâu nội tâm phức tạp, giàu sắc thái cảm xúc và bi kịch tâm lý.

Bằng ngôn ngữ tinh vi và nghệ thuật ngụ ý bậc thầy, Vladimir Nabokov đẩy cảm quan người đọc lên mức nhạy cảm tột cùng, để rồi khiến họ vừa đau đớn vừa bật cười trước nỗi thống khổ bi hài của con người.


Câu chuyện của Albinus

Albinus, một người đàn ông đứng tuổi, có gia đình, thành đạt trong sự nghiệp, tình cờ gặp Margot, một cô gái trẻ măng trong nhà hát.
Cuộc gặp gỡ tưởng chừng vô tình ấy thay đổi hoàn toàn số phận ông.
Ở thời khắc ấy, làm sao ông có thể biết rằng sự tươi mát và ngọt ngào của tuổi xuân, của sắc đẹp, lại chính là cánh cửa mở ra vực sâu của chính mình?

Nabokov không miêu tả ngoại tình như một tội lỗi rẻ tiền, mà như một quá trình tự hủy diệt của tâm hồn, nơi con người vừa thèm khát ánh sáng vừa say mê bóng tối.


Một hành trình song ngữ và song bản sắc

Nếu như Lolita được Nabokov dịch từ tiếng Anh sang tiếng Nga, thì Tiếng cười trong bóng tối lại là tác phẩm dịch ngược lại — từ tiếng Nga sang tiếng Anh.
Trong quá trình chuyển ngữ, Nabokov không chỉ dịch, mà viết lại toàn bộ tác phẩm, thêm nhiều chi tiết mới, tạo nên một phiên bản hoàn toàn khác, tinh tế và độc lập, xứng đáng được xem như một tác phẩm mới bằng tiếng Anh.


VỀ TÁC GIẢ: VLADIMIR NABOKOV

Vladimir Vladimirovich Nabokov
(tiếng Nga: Влади́мир Влади́мирович Набо́ков;
22 tháng 4 năm 1899 – 2 tháng 7 năm 1977)
nhà văn, nhà thơ, dịch giả người Nga, sáng tác bằng cả tiếng Nga và tiếng Anh.

Ông là tác giả của nhiều tiểu thuyết nổi tiếng thế giới, trong đó Lolita là tác phẩm vang danh nhất, từng được chuyển thể thành nhiều bộ phim nổi tiếng.
Ngoài văn xuôi và thơ, Nabokov còn là dịch giả bậc thầy, chuyển ngữ nhiều tác phẩm kinh điển từ tiếng Nga sang tiếng Anh và ngược lại.


Tiểu sử

Nabokov sinh tại Sankt-Peterburg, trong một gia đình quý tộc lâu đời và giàu có.

  • Ông nội từng là Bộ trưởng Tư pháp trong chính phủ Nga hoàng Aleksandr II và Aleksandr III.
  • Cha ông là chính trị gia nổi tiếng, từng giữ chức Bộ trưởng Tư pháp trong chính phủ lâm thời Nga sau Cách mạng tháng Hai.
  • Mẹ ông cũng là con gái của một gia đình quý tộc danh giá.

Dù sinh ra giữa chính trị, Nabokov hoàn toàn thờ ơ với chính trị. Thuở nhỏ, ông say mê sưu tập tem và nghiên cứu bướm, một thú vui theo ông suốt đời.

Từ năm 1911 – 1916, Nabokov học tại trường trung học Tenishevsky, nơi từng có thi sĩ Osip Mandelstam theo học.
Năm 1916, ông xuất bản tập thơ đầu tiên Стихи (Thơ).

Sau Cách mạng tháng Mười, ông cùng gia đình di cư đến vùng Krym, nơi cha ông làm Bộ trưởng Tư pháp của Cộng hòa Krym. Khi Hồng quân chiếm Krym (1919), cả gia đình rời khỏi nước Nga.

Giai đoạn 1919–1922, Nabokov học văn học Nga và văn học Pháp tại Đại học Cambridge (Anh). Sau khi tốt nghiệp, ông trở về Berlin cùng gia đình.
Năm 1927, ông kết hôn và xuất bản tiểu thuyết đầu tay Mashen’ka (Má-shen-ka).
Từ 1927 đến 1937, Nabokov viết 8 tiểu thuyết bằng tiếng Nga.


Giai đoạn lưu vong và sáng tác bằng tiếng Anh

Cuối thập niên 1930, khi Đức Quốc Xã lên nắm quyền, gia đình Nabokov chuyển sang Paris, rồi di cư sang Mỹ khi Chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ.
không còn độc giả nói tiếng Nga, ông bắt đầu viết bằng tiếng Anh.

Tác phẩm đầu tiên bằng tiếng Anh là
The Real Life of Sebastian Knight (1941)Cuộc đời thực của Sebastian Knight.
Tiếp đó là hàng loạt tiểu thuyết quan trọng:

  • Bend Sinister (1947)
  • Lolita (1955) – xuất bản tại Pháp năm 1955, Mỹ năm 1958, Anh năm 1959
  • Pnin (1957)
  • Pale Fire (Lửa nhạt, 1962)
  • Ada, or Ardor (Ada hay Ardor, 1969)
  • Transparent Things (Những vật trong suốt, 1972)
  • Look at the Harlequins! (Hãy nhìn Harlequins!, 1974)

Ngoài sáng tác, Nabokov còn dịch và chú giải những kiệt tác văn học Nga như:

  • The Song of Igor’s Campaign (Bài ca về binh đoàn Igor, 1960)
  • Eugene Onegin của Aleksandr Pushkin (1964)
  • A Hero of Our Time của Mikhail Lermontov_ (1958)

Ông từng tự nhận:

“Tôi là một nhà văn Mỹ sinh ở Nga, học văn học Pháp ở Anh trước khi sống ở Đức 15 năm…
Đầu tôi nói chuyện bằng tiếng Anh, tim tôi bằng tiếng Nga, còn tai tôi nghe bằng tiếng Pháp.”

Nabokov qua đời năm 1977 tại Montreux, Thụy Sĩ, để lại bản thảo dở dang The Original of Laura (Nguyên mẫu của Laura).


Tác phẩm chính

Văn xuôi viết bằng tiếng Nga:

  • Машенька (Mashen’ka, 1926)
  • Король, дама, валет (Vua, hậu và con nhép, 1928)
  • Защита Лужина (Bảo vệ Luzhin, 1930)
  • Соглядатай (Kẻ rình rập, 1930)
  • Подвиг (Chiến công, 1932)
  • Камера Обскура (Buồng Obscura, 1932)
  • Отчаяние (Tuyệt vọng, 1936)
  • Дар (Quà tặng, 1938)

Văn xuôi viết bằng tiếng Anh:

  • The Real Life of Sebastian Knight (1941)
  • Bend Sinister (1947)
  • Lolita (1955; tự dịch sang tiếng Nga năm 1965)
  • Pnin (1957)
  • Pale Fire (1962)
  • Ada, or Ardor (1969)
  • Transparent Things (1972)
  • Look at the Harlequins! (1974)

Thơ:

  • Стихи (Thơ, 1916)
  • Альманах: Два пути (Hai con đường, 1918)
  • Горний путь (Đường núi, 1923)
  • Возвращение Чорба (Chorba trở về: Truyện và thơ, 1930)
  • Стихотворения 1929—1951 (Thơ 1929–1951, 1952)
  • Poems (1959)
  • Poems and Problems (1971)
  • Стихи (Tuyển thơ, 1979)

Dịch thuật:

  • Từ Anh sang Nga: Alice’s Adventures in Wonderland (1923)
  • Từ Nga sang Anh:
    • Three Russian Poets (Pushkin, Lermontov, Tyutchev, 1947)
    • A Hero of Our Time (Lermontov, 1958)
    • The Song of Igor’s Campaign (1960)
    • Eugene Onegin (Pushkin, 1964)

“Nabokov viết văn theo cách duy nhất nên viết —
tức là trong cơn ngây ngất như nhập đồng.”


CẢM NHẬN

Tiếng cười trong bóng tối không chỉ là một bi kịch ngoại tình, mà là bi kịch của tri thức, của nhận thức và của dục vọng.
Bruno Krechmar hay Albinus đều là hình ảnh của con người hiện đại, tưởng rằng mình kiểm soát được mọi thứ — danh vọng, lý trí, đạo đức — nhưng lại thua trắng trước chính bản năng và ảo tưởng về tình yêu.

Ở Nabokov, tiếng cười không giải thoát, mà chứa trong nó bóng tối và tuyệt vọng. Ông viết như một kẻ mổ xẻ tâm lý, vừa yêu con người, vừa phơi trần sự yếu đuối của họ.
Người đọc bị cuốn vào một vòng xoáy – vừa thương hại vừa khinh miệt nhân vật, vừa sợ hãi vì thấy chính mình trong họ.

Điều khiến Nabokov khác biệt là ông không phán xét. Ông không viết về tội lỗi, mà viết về sự sa ngã như một bản năng của cái đẹp.
Cái đẹp, với Nabokov, luôn đi kèm sự tàn nhẫn; và trong tiếng cười ấy, bóng tối nhân tính trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Đó là cái cười chua xót, nơi mỗi người đọc — sau khi khép sách lại — đều nhận ra rằng:

“Bóng tối mà Nabokov nói đến không ở đâu xa —
nó ở ngay trong tiếng cười của chính chúng ta.”