Mục lục
ToggleBên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



ÔI VẪN NGHE TIẾNG EM THẦM GỌI
Ichikawa Takuji
Giới thiệu
Ichikawa Takuji sinh ngày 7 tháng 10 năm 1962 tại Tokyo. Ông tốt nghiệp trường Đại học Dokkyo.
Cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông, Separation, xuất bản năm 2002.
Tác phẩm Em sẽ đến cùng cơn mưa (Ima, Ai ni Yukimasu), in lần đầu năm 2003, là một trong những tiểu thuyết thành công nhất của Nhật Bản.
Tác phẩm này đã được chuyển thể thành truyện tranh, kịch, phim truyền hình ở Nhật Bản và phim điện ảnh tại Mỹ.
“Con người ta, suốt cuộc đời vẫn luôn mơ giấc mơ về mối tình đầu.”
#1
“Phim buồn quá nhỉ.” – Ngồi kế bên tôi, cô nói.
“Ừ, đúng là một câu chuyện rất đau buồn.”
Khi đó tôi hai mươi lăm tuổi, còn cô hai mươi bốn tuổi. Chúng tôi sẽ kết hôn hai năm sau đó.
Trong bóng tối của rạp chiếu phim, tôi một mình suy nghĩ –
về sinh mệnh đã mất đi,
về tình yêu không thành,
về câu chuyện của một người con gái mà tôi cần phải kể lại.
Ký ức về nàng hiện lên sinh động hơn cả sự thật – hệt như những bức ảnh đơn sắc với gam màu pastel.
(Pastel là từ chỉ chung cho những gam màu phấn nhạt của tất cả các màu sắc hiện có.)
Bức ảnh đầu tiên trong số đó là cảnh tượng khoảng mười năm về trước.
Câu chuyện mà tôi sẽ kể được bắt đầu từ đây.
#2
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rất rõ hình dáng người thầy giáo mà tôi đã quên mất tên.
Thầy có thân hình dị dạng, đến độ khiến người ta phải nghĩ rằng có lẽ thầy được đúc ra từ một cái khuôn đặc biệt.
Tay chân ngắn củn, duy chỉ có cái bụng là phễnh ra một cách kỳ cục, trông như một con thú nhỏ loài gặm nhấm bị thừa mỡ.
Đó là một người đàn ông trung niên tiều tụy, nhút nhát, có cái tật lúc nào cũng ngoái đầu nhìn ra sau – như thể lo sợ mình sẽ rơi tõm xuống từ bờ vực của trái đất.
Vừa nghe lời giảng của thầy – mà với tôi cứ như đang nghe một thứ tiếng nước ngoài – tôi vừa lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bọn học sinh lớp khác đang chơi đá bóng ngoài sân.
Tôi ghét giờ thể dục.
Lý do là vì trong giờ thể dục, tôi cảm thấy sự ghẻ lạnh rõ rệt hơn bất cứ khi nào khác.
Khi chơi đá bóng, bọn cùng lớp chẳng bao giờ chuyền bóng cho tôi.
Điều này cũng tương tự khi chơi bóng rổ hay bóng bầu dục.
Tôi bị xa lánh như một kẻ lạc loài, bị coi là kẻ lập dị vì những hành động không theo quy luật của bọn chúng, bị ghét bỏ bởi sự nhầm lẫn giữa chính nghĩa và khắc nghiệt.
Thật ra, tôi cũng chẳng thiết tha gì chuyện có bạn bè,
nhưng cái cảm giác đứng chôn chân một mình như thằng ngớ ngẩn giữa sân bóng khiến tôi phải nhẫn nhục chịu đựng.
#3
Thầy giáo vẫn say sưa giảng bài bằng thứ ngôn từ kỳ dị – như thể chỉ được sử dụng ở vương quốc của riêng ông ấy.
Không khí chán chường của giờ học buổi chiều choán đầy căn phòng.
Tôi nhắm mắt lại vì hơi chóng mặt.
Một cơn rung chấn nhẹ – có lẽ nên gọi là “dự cảm về dự cảm” – cứ lan dần trong lồng ngực tôi.
Và rồi, bỗng nhiên, những lời ấy len lỏi vào bên trong tôi:
“Tôi muốn đi tới một nơi nào đó.
Nơi nào cũng được, miễn không phải là nơi này.”
Đó chính là câu nói đầu tiên của nàng.
Giờ nghĩ lại thì thấy lạ,
nhưng khi đó, tôi tiếp nhận sự việc mà không hề đặt ra một dấu chấm hỏi hay chấm than nào.
Giả sử đó là sự việc kiểu như đang quay lưng vào gương, bỗng ngoảnh lại và thấy bóng mình, thì chắc hẳn tôi sẽ giật mình.
Thế nhưng, giọng nói của nàng quá đỗi tự nhiên, đến mức khiến tôi không kịp nhận ra điều bất thường.
Nó chỉ ở mức độ như thể –
bỗng dưng một ngày, bạn phát hiện ra mình có thể nháy một bên mắt rất điệu nghệ mà thôi.
Khi đó, tôi tin chắc rằng giọng nói đó chính là của nàng (nàng học lớp bên cạnh),
và tôi cũng biết luôn rằng đó không phải là ảo giác.
Vài năm sau đó, tôi vẫn nghe được giọng nói trong tim nàng,
nhưng hiện tượng này rất hạn chế – nghĩa là tôi giống như một chiếc đài radio rẻ tiền, tậm tà tâm tịt vậy.
#4
Tôi chạy bộ giữa khu rừng âm u.
Mặc dù là mùa hè, nhưng thời tiết vẫn se lạnh,
mặt đất dưới chân phủ đầy những lớp lá rụng ẩm ướt.
Toàn thân tôi mất đi trọng lượng,
lá phổi như quên cả việc hít thở.
Đó là khoảnh khắc sung sướng tột đỉnh của việc chạy bộ.
Khi đó tôi vẫn còn trẻ – thậm chí có thể gọi là non nớt –
ở độ tuổi được nhiều hơn mất.
Có lẽ vì thế mà mỗi khi chạy, tôi lại cảm nhận rõ rệt rằng mình đang đạt được thứ gì đó.
Cảm giác chạy một mình trong rừng thật dễ chịu.
Ngay từ đầu, tôi không có ý định tham gia câu lạc bộ thể thao của trường.
Ở đó thoang thoảng mùi chủ nghĩa tập thể,
vả lại, tôi chạy bộ không phải để ganh đua với ai.
Chẳng mấy chốc, tôi trông thấy lối ra của khu rừng.
Phía trước là cánh đồng trải rộng khoảng sáu mẫu Anh
(1 mẫu Anh tương đương khoảng 0,4 hecta).
Chính lúc ấy, tôi lại nghe thấy giọng nói ấy.
“John! John!
Đợi đã!”
Tôi nhìn thấy một con chó nhỏ đang lao về phía mình, cái lưỡi dài đung đưa như quả lắc.
Dù đã thấy tôi, nó vẫn không hề giảm tốc độ.
Khi đến gần, tôi nhận ra dáng vẻ tơi tả của nó: lông rụng từng mảng, để lộ lớp da màu lông chuột,
mắt dính đầy ghèn, thân hình gầy guộc.
Tôi ngồi thụp xuống, luồn tay dưới bụng nó và bế bổng lên.
Theo quán tính, nó giãy giụa một hồi,
rồi phát ra một thứ âm thanh ảo não như người già lên cơn hen.
Tôi bế nó đi trên con đường nhỏ giữa cánh đồng.
Phía trước, nàng mặc một chiếc váy liền không tay màu trắng, tay giữ mái tóc bị gió thổi tung,
nheo mắt nhìn về phía chúng tôi.
Tôi tiến đến gần, nhẹ nhàng thả con chó xuống.
“Xin lỗi nhé.”
Hai giọng nói – của nàng và của tôi – cùng lúc cất lên.
“Nó làm bẩn áo cậu mất rồi.”
Tôi nhìn xuống – cái áo chạy bộ của mình dính đầy dãi nhớp.
“Không sao đâu, có hề hấn gì đâu.”
Tôi nghĩ, trong cuộc đời mỗi người, những giai thoại sau này được kể lại rằng “là như thế đó”
thường xảy ra rất tự nhiên trước mắt.
Cuộc gặp gỡ giữa tôi và nàng cũng vậy –
rất đỗi tự nhiên, như một điều đương nhiên phải thế,
không cần lời giải thích nào cả.
Đến bây giờ, khi nhìn lại khoảnh khắc đó, tôi mới thấy nó vô cùng ý nghĩa.
Có lúc tôi nghĩ, phải chăng một thế lực huyền bí nào đó đã đưa đẩy chúng tôi lại với nhau.
Rằng, việc tôi nghe được giọng nói trong tim nàng, biết đó là giọng nói của nàng,
tất cả đều là điềm báo từ trước.
Thế nhưng, khi đó – cả hai chúng tôi đều chưa hề nhận ra điều ấy


