Tải FREE sách Trường Ca Achilles PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Trường Ca Achilles PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Trường Ca Achilles PDF có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Trường Ca Achilles PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

CHƯƠNG MỘT

Cha tôi là một vị vua và là hậu duệ của dòng dõi vua chúa. Ông là một người đàn ông thấp bé, như phần lớn dân tộc chúng tôi, nhưng vạm vỡ như một con bò tót, vai u thịt bắp. Ông cưới mẹ tôi khi bà mới mười bốn tuổi, và đã được nữ tư tế chứng giám rằng bà dễ hoài thai. Đó là một cuộc hôn phối tốt: mẹ là con một, và gia tài của ông ngoại tôi sẽ thuộc về chồng bà.

Tới tận ngày cưới, cha tôi mới phát hiện ra rằng đầu óc mẹ tôi có phần đơn giản. Cha bà đã rất khắt khe trong việc bắt bà đeo mạng che mặt cho đến hôn lễ, và cha tôi đã chiều lòng ông. Nếu mẹ tôi có xấu xí, thì vẫn luôn có những nữ nô lệ và các cậu bé phục vụ khác để thay thế. Khi người ta cuối cùng giở mạng che mặt ra, họ kể rằng mẹ tôi đã cười — và nhờ đó mà họ biết bà khá trì độn, bởi các cô dâu không bao giờ được phép cười.

Khi tôi chào đời, một đứa con trai, cha tôi đã gỡ tôi ra khỏi vòng tay của mẹ và đưa tôi cho một bà vú nuôi. Thấy thương hại, bà đỡ đẻ đưa cho mẹ một chiếc gối để bà ôm thay tôi. Mẹ tôi ôm lấy chiếc gối đó, dường như chẳng nhận ra có sự tráo đổi.

Chẳng bao lâu, tôi trở thành một nỗi thất vọng: thấp bé, nhẹ cân, không nhanh nhẹn, không mạnh mẽ, cũng chẳng hát hay. Điều tử tế nhất người ta có thể nói về tôi là tôi không ốm yếu. Nhưng điều đó lại khiến cha tôi thêm hoài nghi — rằng tôi có thật là con ông hay không. Dưới ánh mắt săm soi của ông, tay tôi run rẩy; còn mẹ thì ở phía bên kia, đang nhễu rượu lên chính mình.

Khi tôi năm tuổi, cha tôi chủ trì đại hội thể thao lớn. Người ta đổ về từ khắp nơi: Thessaly, Sparta… Các nhà kho đầy vàng. Một trăm người hầu làm việc suốt hai mươi ngày để san phẳng đường đua. Tôi nhớ nhất là những người thi chạy, thân thể họ rắn chắc và rám nắng, da bôi dầu bóng loáng dưới nắng. Trong đám đông đó, tôi nhìn thấy một cậu bé tóc sáng như mật ong, thấp hơn những người khác nhưng ánh lên vẻ mạnh mẽ lạ thường. Khi cuộc đua bắt đầu, cậu luồn qua những thân hình cơ bắp như một luồng gió, và cậu thắng.

Cha tôi trao vòng nguyệt quế cho cậu, con trai của Peleus — người đàn ông có vợ là nữ thần, và thần dân yêu mến ông. Cha tôi nhìn cảnh đó bằng ánh mắt ganh tị: vợ ông thì ngu độn, con trai ông lại chậm chạp. Ông quay sang tôi, lạnh lùng nói:
“Con trai thì phải thế chứ.”

Bàn tay tôi trống rỗng. Tôi nhìn cha và con trai của Peleus, thấy cậu ta tung vòng nguyệt quế lên trời, khuôn mặt sáng bừng trong niềm hạnh phúc.

Ngoài lễ hội đó, tôi chỉ nhớ những mảnh rời rạc: cha tôi cau có trên ngai vàng; mẹ ngồi bên biển Aegea, mắt hướng ra xa. Trong ký ức cuối cùng ấy, tôi ném đá nhảy trên mặt biển, nước tõm tõm gợn sóng, và mẹ mỉm cười. Đó có lẽ là ký ức duy nhất, hoặc là điều tôi tự tưởng tượng — vì cha tôi chẳng bao giờ cho phép hai mẹ con được ở riêng.


CHƯƠNG HAI

Tôi được triệu tới gặp nhà vua. Tôi ghét điều đó — ghét cả con đường dài lạnh lẽo dẫn tới chính điện. Cha tôi ngồi đó, nghiêm nghị.
“Con gái vua Tyndareus đã đến tuổi kết hôn,” ông nói.

Tôi biết cái tên này. Tyndareus là vua của Sparta, cha của Helen — người phụ nữ được cho là đẹp nhất thế gian. Truyền thuyết kể rằng mẹ nàng, Leda, bị thần Zeus quyến rũ trong lốt thiên nga, và sinh ra Helen cùng ba người con khác.

Cha tôi bảo tôi sẽ đi cầu hôn nàng. Tôi chín tuổi, nhỏ bé, chẳng hiểu gì. Nhưng tôi biết không được cãi. Sáng hôm sau, chúng tôi khởi hành, mang theo vàng bạc sính lễ và đoàn lính hộ tống hùng hậu.

Tới cung điện của Tyndareus, chúng tôi thấy vô số hoàng tử, vua chúa khác cũng tới cầu hôn. Tôi chỉ là một đứa trẻ, chẳng biết mình làm gì ở đó. Cha tôi chỉnh lại áo cho tôi, bắt thay hết áo này đến áo khác, dặn đừng làm mất mặt. Ông đưa cho tôi chiếc thau vàng khắc hình thần Zeus và công chúa Danae — món sính lễ quý giá.

Trong đại sảnh, hàng trăm vị vua, hoàng tử tranh nhau phát biểu, dâng tặng vàng, đồng, rượu, vải nhuộm. Tôi chỉ biết ngồi yên, cố không run. Khi tới lượt, cha tôi tuyên bố tôi là người cầu hôn Helen. Mọi người đều im bặt. Tôi quỳ xuống, nói run rẩy:
“Ta là Patroclus, con trai Menoitius. Ta đến đây để cầu hôn công chúa Helen.”

Tiếng cười râm ran, ánh nhìn thương hại. Tôi chỉ muốn biến mất.

Rồi một người đàn ông đứng lên: Odysseus, con trai Laertes — người sau này sẽ nổi danh như “kẻ xảo quyệt nhất trong loài người”. Anh ta cười, nói:
“Ta không cầu hôn, nhưng ta có lời khuyên. Hãy để Helen tự chọn, và tất cả chúng ta thề sẽ bảo vệ lựa chọn đó, bảo vệ chồng nàng khỏi mọi kẻ xâm phạm.”

Cả sảnh lặng im. Một ý tưởng chưa từng có — một người phụ nữ được phép tự chọn.

Tyndareus quay sang con gái:
“Helen, con có đồng ý không?”
“Dạ có,” nàng nói, giọng nhẹ như gió nhưng khiến cả căn phòng run lên.

Tất cả chúng tôi tuyên thệ, máu dê hòa với tro bách vẽ lên cổ tay. Tôi, chàng trai chín tuổi, cũng bị trói vào lời thề ấy — lời thề sẽ dẫn đến chiến tranh thành Troy.

Helen chọn Menelaus, người đàn ông tóc đỏ rực, em trai của Agamemnon. Tyndareus tuyên bố lễ cưới, còn tôi bị cha kéo ra khỏi sảnh trong cơn giận dữ. Chúng tôi rời đi đêm đó, và tôi chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt của nàng Helen huyền thoại.

Sau này, mọi thứ trở nên mờ nhạt — chỉ còn lại ký ức về máu, lời thề, và căn phòng đầy vua chúa. Mọi chuyện giống như một giấc mơ — giấc mơ tôi không bao giờ hiểu hết được.


Cảm nhận

Hai chương đầu của Bài ca Achilles mở ra như một khúc dạo đầu đầy ám ảnh, nơi Patroclus kể lại tuổi thơ bị bỏ rơi, nỗi thất vọng của cha, và khoảnh khắc đầu tiên cậu gặp Achilles — người sẽ trở thành trung tâm của cuộc đời mình. Giọng kể của Miller nhẹ nhàng nhưng dồn nén, giàu hình ảnh và cảm xúc, hòa quyện giữa hiện thực tàn nhẫn và ánh sáng mờ ảo của thần thoại Hy Lạp.

Từ một đứa trẻ bị xem thường, Patroclus được dẫn dắt bước vào thế giới của những anh hùng, của danh dự, chiến công, và số phận. Trong khi đó, Odysseus và Helen xuất hiện như hai biểu tượng đối lập: trí tuệ và sắc đẹp, mưu mẹo và quyền lực của vẻ đẹp nữ giới, báo hiệu bi kịch sắp tới.

Đoạn văn này chạm tới những chủ đề lớn của toàn tiểu thuyết: định mệnh, tự do lựa chọn, danh tiếng, và tình yêu giữa người phàm trong thế giới của thần linh. Giọng kể trầm buồn, đôi lúc ngây thơ nhưng cũng đầy tự ý thức, khiến người đọc vừa thương cảm, vừa bị cuốn vào định mệnh không thể tránh của Patroclus và Achilles.