Sách Cách Làm Chủ Số Phận Bạn PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Cách Làm Chủ Số Phận Bạn PDF tải FREE có tiếng Việt

Sách Cách Làm Chủ Số Phận Bạn PDF tải FREE có tiếng Việt là một trong những Sách phát triển bản thân đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Cách Làm Chủ Số Phận Bạn PDF tải FREE có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

LỜI CẢM ƠN

Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến những con người đã góp phần tạo nên cuốn sách này.

Trước hết là Kathryn Eimers, người đã dành cho tôi những lời khuyên chân thành cùng óc hài hước tinh tế, giúp tôi giữ được niềm vui trong những giờ phút căng thẳng nhất.
Cảm ơn Steve Hardison, người bạn thấu hiểu và sâu sắc, đã giúp tôi nhìn thấy những tầng sâu của nhận thức con người.
Cảm ơn Fred Knipe, người đã chia sẻ với tôi nhiều ý tưởng sáng tạo, những tia lửa giúp khơi dậy cảm hứng trong từng chương sách.
Gửi lời tri ân đến Jessica, Stephanie, Margery và Bobby, cũng như Jeanne và Ed Eimers, vì những sự giúp đỡ thầm lặng, từ chiếc xe màu xanh mượn tạm đến những khoảnh khắc sẻ chia đầy ấm áp.
Cảm ơn Devers Branden, người cố vấn tận tụy, đã giúp tôi giữ vững trọng tâm của hành trình này.
Xin ghi nhận công lao của Ron Fry trong công tác xuất bản; của Maurice Bassett trong khâu hậu cần và hỗ trợ tài nguyên; của Colin Wilson với những suy tư triết học sâu sắc; của Ken Wilber vì tinh thần hòa giải và tầm nhìn dung hợp; của Nathaniel Branden vì những khám phá tâm lý giúp tôi hiểu rõ hơn bản chất con người.
Tôi cũng không quên Terry Hill với những lá thư từ Barcelona đầy cảm xúc; Stacey Farkas cho công việc hiệu đính chỉn chu; Linsay Brady với những nhận định thấu đáo.
Đặc biệt, xin gửi lòng biết ơn đến Tiến sĩ M.F. Ludiker, người đã để lại cho tôi những lời nhắn nhủ sâu sắc dù ở “bên kia thế giới”.
Và trên hết, tôi luôn tưởng nhớ Barry Briggs — một nhà văn, một người thầy, và một người bạn đã đồng hành cùng tôi trong nhiều năm tháng.

Tất cả những con người ấy, bằng cách này hay cách khác, đã giúp tôi thấu hiểu hơn về chính mình và về tinh thần tự do của con người.


LỜI TỰA – MỘT CÁI KÉN SẼ KHÔNG BAY ĐƯỢC

Phần lớn chúng ta đang sống trong một chiếc kén vô hình — chiếc kén của thân phận, của câu chuyện mà ta tự kể về chính mình.

Chiếc kén ấy chật hẹp, tối tăm, đầy bụi và giới hạn. Trong đó, ta tin rằng cuộc đời chỉ có bấy nhiêu; ta nghĩ rằng mình không thể thoát ra. Mỗi ngày, ta lặp đi lặp lại cùng một giọng nói trong đầu: “Đây là tôi, tôi chỉ có thể như vậy thôi.” Nhưng sâu thẳm bên trong, ta biết đó không phải là sự thật.

Nếu muốn, ta hoàn toàn có thể xé toang chiếc kén ấy, để nhìn thấy ánh sáng và vươn mình ra thế giới rộng lớn. Ta có thể học cách bay — như một con bướm tìm thấy đôi cánh thật sự của mình. Nhưng hầu hết chúng ta lại chọn sống cả đời trong chiếc kén ấy, chưa từng biết mình có thể rời khỏi nó.

Chúng ta trở thành nạn nhân của chính giới hạn do mình đặt ra. Mỗi sáng thức dậy, ta lại sống trong thế giới của những đám mây xám — nơi ta cảm thấy cuộc sống đầy khó khăn, không lối thoát, và niềm tin dần tắt lịm. Chúng ta tự dựng nên những bức tường trong đầu, rồi than phiền rằng chúng quá cao để vượt qua.

Tại sao lại phải bận tâm? – ta tự hỏi.
“Thôi thì cứ là chính mình.”
Nhưng đó chỉ là phiên bản cũ kỹ và co rút của “chính mình” — một cái tôi bị bó buộc trong nỗi sợ, trong câu chuyện hạn hẹp về thân phận.

Vì sao một số người có thể vượt qua được bức tường đó, trong khi số khác thì không?
Câu trả lời thật đơn giản: họ muốn bay.

Họ dám tập luyện, dám thay đổi, dám chịu đau để rèn luyện đôi cánh tinh thần. Và trong quá trình ấy, họ trở thành chủ nhân của tâm trí mình, không còn là nạn nhân của nó nữa.

Câu nói của Wei Wu Wei từng viết:

“Bạn không hạnh phúc,
vì 99,9% những gì bạn nghĩ
và tất cả những gì bạn làm,
là cho chính bạn –
chứ không cho ai khác.”

Sự tự mãn, sự co cụm trong bản ngã chính là chiếc kén khiến ta không thể bay.


NHẬP ĐỀ – BẠN LÀ CHỦ NHÂN HAY NẠN NHÂN?

Khi nhìn lại quãng đời đã qua, ta sẽ nhận ra rằng mọi thời khắc của mình đều thuộc về hai trạng thái cơ bản: hoặc là làm chủ tinh thần, hoặc là bị tinh thần điều khiển.

Khi ta làm chủ, cuộc sống trở thành dòng chảy sáng tạo. Ta mở lòng, yêu thương, dám ước mơ, dám dấn thân. Ngược lại, khi ta là nạn nhân, ta thu mình lại, để nỗi sợ và mặc cảm chi phối. Giống như một cơ thể không vận động sẽ teo tóp, tâm hồn ta cũng héo hon khi ta sống như nạn nhân.

Hãy hình dung về Elvis Presley ở tuổi đôi mươi, khi anh hát “Heartbreak Hotel” với tất cả năng lượng tuổi trẻ. Trong khoảnh khắc ấy, anh làm chủ hoàn toàn: làm chủ bài hát, làm chủ khán giả, và làm chủ chính cảm xúc của mình. Người làm chủ luôn dốc trọn tinh thần cho việc mình làm — họ không phân tâm, không do dự, họ hòa làm một với hành động.

Làm chủ nghĩa là chịu trách nhiệm sáng tạo, giống như Tổng thống Harry S. Truman từng nói: “Hãy dừng ngay chuyện khoác lác!” — đó là tuyên bố của người dám chịu trách nhiệm với quyền lực mình nắm giữ.

Trong phim Ransom, nhân vật do Mel Gibson thủ vai đã trải qua một bước ngoặt tương tự. Ban đầu, khi con trai bị bắt cóc, ông chỉ biết tuân theo kẻ xấu, sống trong nỗi sợ hãi của một nạn nhân. Nhưng đến một thời điểm, ông chọn không phục tùng nữa. Ông nói: “Chúng bắt con tôi vì nghĩ rằng tôi sẽ làm theo. Nhưng từ giờ, tôi là vấn đề của chúng.”
Khoảnh khắc ấy, ông chuyển hóa — từ nạn nhân thành người làm chủ, và cũng là lúc ông tìm thấy tự do.


ĐOẠN CUỐI CỦA CON ĐƯỜNG CÔ ĐƠN

Qua nhiều năm làm công việc tư vấn, tôi nhận thấy: chỉ có hai kiểu người trong mọi hoàn cảnh — nạn nhânchủ nhân.

Người nạn nhân tin rằng quyền lực nằm ngoài tầm tay họ. Họ tin rằng hoàn cảnh, người khác, hoặc “số phận” mới là kẻ quyết định cuộc đời mình. Họ nói về “định mệnh”, “bi kịch”, “vận rủi” như những bản án không thể thay đổi. Và họ sống trong nỗi cô đơn do chính mình tạo ra.

Nhưng trạng thái nạn nhân không phải là một căn bệnh bẩm sinh — nó là một thói quen tư duy. Và như mọi thói quen khác, nó có thể được thay đổi.

Ngược lại, người làm chủ hiểu rằng sức mạnh nằm trong chính họ. Họ không đổ lỗi, không trốn tránh, không chờ đợi phép màu. Họ biết rằng mọi sự thay đổi đều bắt đầu từ bên trong.

Sau những vụ bê bối như Enron hay các thảm họa tài chính, nhiều người vội vàng kết luận rằng “chủ nghĩa tư bản có vấn đề”. Đó chính là tư duy nạn nhân — quy trách nhiệm cho một hệ thống vô hình, thay vì nhìn nhận sai phạm của những cá nhân cụ thể. Khi ta khái quát hóa như thế, ta chỉ làm mất đi năng lực chịu trách nhiệm của chính mình.

Tương tự, trong vụ án O.J. Simpson, nhóm bào chữa đã chuyển hướng từ việc xét tội cá nhân sang vấn đề chủng tộc — vì họ hiểu rằng xã hội dễ bị dẫn dắt bởi cảm xúc của nạn nhân hơn là tinh thần trách nhiệm công dân. “Nạn nhân hóa” luôn là con đường dễ đi nhất, nhưng cũng là con đường dẫn đến sự tê liệt tinh thần.

Ngược lại, người làm chủ thắp sáng ngọn lửa tinh thần trong chính mình. Họ sáng tạo, tái tạo, và truyền năng lượng cho người khác. Họ không cần chờ sự ủng hộ, không trông mong ai cứu vớt.

Trẻ con là tấm gương rõ nhất cho tinh thần làm chủ. Chúng hồn nhiên, sáng tạo, tò mò và luôn đầy năng lượng sống. Chúng hét lên trên sân chơi: “Ông không phải là chủ của tôi đâu nhé!” — và đó chính là tinh thần tự do thuần khiết mà người lớn đã đánh mất.

Ngày nay, trong nhiều môi trường làm việc, bạn hiếm khi nghe thấy tiếng cười. Có lẽ vì chúng ta đã lãng quên tinh thần ấy, đã để bản thân chìm vào vai trò nạn nhân — nạn nhân của áp lực, của sợ hãi, của “phải sống cho đúng khuôn”. Nhưng tinh thần ấy vẫn còn trong mỗi người, như một ngọn lửa nhỏ đang chờ được thổi bùng lên.

Bạn không cần một biến cố lớn để đánh thức nó. Chỉ cần bạn chọn nhìn khác đi, chọn nói khác đi, chọn sống khác đi — ngọn lửa ấy sẽ bừng sáng. Như lời bài hát xưa:

“Ánh sáng nhỏ bé của tôi,
Tôi sẽ làm cho nó cháy sáng.”

Hành động như một nạn nhân chính là một hình thức tấn công thụ động — một cách ép buộc người khác bằng sự yếu đuối của mình. Nhiều người “sắm vai” nạn nhân để được thương hại, để người khác phục vụ hoặc chịu trách nhiệm thay mình. Nhưng đó là sự phản bội đối với chính cuộc sống của họ.

Nếu bạn đang rơi vào vai ấy, hãy dừng lại ngay hôm nay.
Bởi chỉ khi bạn chịu trách nhiệm cho chính mình, bạn mới thật sự tự do.
Bạn mới có thể phá vỡ chiếc kén cũ kỹ — và bay lên như con bướm tìm lại đôi cánh đã bị quên lãng.