Tải FREE sách Cửa Tiệm Của Những Lá Thư PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Cửa Tiệm Của Những Lá Thư PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Cửa Tiệm Của Những Lá Thư PDF có tiếng Việt là một trong những Sách phát triển bản thân đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Cửa Tiệm Của Những Lá Thư PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

GIỚI THIỆU

Cửa tiệm của những lá thư – Nơi gửi gắm ước mơ và niềm tin vào tương lai.

Tiếp nối thành công từ hai cuốn tiểu thuyết trước là “Cuộc hẹn bình minh” và “Nếu ngày mai không bao giờ đến,” ngòi bút của nhà văn Yasushi Kitagawa đã để lại một dấu ấn rất lớn trong lòng bạn đọc khi viết về những điều gần gũi, chân thực nhưng không kém phần sâu sắc của xã hội Nhật Bản đầy bất ổn với những khuôn phép gò bó. Với lần trở lại này, tác giả Yasushi đồng thời cũng là một thầy giáo được yêu mến tiếp tục chinh phục độc giả qua cuốn sách thứ ba “Cửa tiệm của những lá thư” – tác phẩm đạt doanh thu vượt 1 triệu bản in gây sốt tại xứ sở mặt trời mọc.

Bước đi đầu tiên, ai cũng cần có dũng khí. Nhưng nếu bạn có hứng thú muốn làm những điều tuyệt vời trong đời mình, mời hãy thử sử dụng dịch vụ của Thư quán một lần xem.

Những bước chân vô thức đưa cậu chàng Nishiyama Ryouta lạc vào một tiệm cà phê cách ga tàu điện 5 phút đi bộ, một nơi chốn có rất ít người qua lại. Nhìn bên ngoài tưởng chừng như đây chỉ là một tiệm cà phê bình thường, nhưng bên trong quán còn sở hữu một không gian sách kỳ vĩ với những dịch vụ kỳ lạ khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy hứng thú. Cũng trong giây phút ấy, cậu có dịp được gặp gỡ và tiếp xúc với rất nhiều người lạ mà một trong số họ có người về sau đã khiến cuộc đời cậu bước sang một trang mới.

Con người không hề sống và cho rằng bản thân thế đã là hoàn hảo. Mọi người đều mang theo nhiều nỗi lo lắng và vấn đề riêng, va chạm với những người khác, tổn thương và làm kẻ khác bị tổn thương rồi mới trở nên trưởng thành hơn.

Ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta luôn mơ ước về viễn cảnh tìm được một công việc phù hợp với sở thích và năng lực của bản thân. Nhưng theo thời gian, những ước mơ và khát khao ngày ấy dần phai nhạt, bị hiện thực xâm chiếm khiến con người ta đôi lúc cảm thấy hoang mang, không biết phải đi hướng nào cho đúng, làm thế nào để đạt được điều mình mong muốn. Những tháng ngày trượt dài trong lo lắng, chênh vênh về thứ gọi là tương lai an ổn. Cần lắm một người đi trước có kinh nghiệm để định hướng và dìu dắt ta bước qua những khó khăn trước mắt. Và như sự sắp đặt tình cờ của số phận, Ryouta đã gặp được Quán chủ của tiệm Thư lạc – một người vô cùng bí ẩn như một dấu chấm hỏi cần lời giải, luôn xuất hiện qua câu chữ tràn đầy năng lượng trong những lá thư trao đổi giữa hai người, nhưng đem lại cho Ryouta bước ngoặt lớn trong việc nhận thức được giá trị của bản thân và giải đáp những khúc mắc trong lòng cậu về quá trình tìm kiếm việc làm.

Những người không bao giờ ngã không có nghĩa là họ mạnh, những người ngã nhưng vẫn đứng lên mới thực sự mạnh mẽ. Bây giờ, điều diễn ra với mình là may mắn hay bất hạnh, ta không thể phán đoán ngay lập tức. Có thể lúc đó ta coi là điều may mắn, nó lại có thể trở thành xiềng xích ràng lại cuộc đời mình. Nhưng có thể điều ta xem là không may lại giúp rất nhiều người nắm được thành công cũng là sự thật. Mặt khác, biến “khủng hoảng” thành “cơ hội” là điều cần thiết đối với rất nhiều người thành công.

Như được truyền lửa, Ryouta đã có những bước tiến mới khả quan trong công cuộc tìm kiếm việc làm, không còn cảm thấy bỡ ngỡ hoặc thất vọng khi nhận được thư từ chối từ nhà tuyển dụng nữa. Cậu trở nên dạn dĩ, nỗ lực hơn cho giấc mơ đời mình. Mười lá thư được trao đi như gửi gắm tất cả hoài bão của cậu và quán chủ bí ẩn là người chắp cho nó thêm đôi cánh để tự tin bay vút lên bầu trời cao rộng. Qua những bài học bổ ích được lĩnh hội từ những bức thư tay của Quán chủ, dần dần Ryouta khao khát muốn có một cuộc gặp gỡ ngoài đời thực với người mà cậu tôn sùng và quý mến. Nhưng đúng là cuộc đời vốn không ai biết trước được điều gì, luôn có những bất ngờ xảy đến khiến chúng ta vỡ òa trong bất ngờ.

Tất cả mọi người đều nhờ một cơ hội nào đó mà bắt đầu bước trên con đường thành công.

Cuốn sách này không chỉ dừng lại ở những câu chuyện đời thường, ẩn chứa bên trong là một nội lực to lớn thúc đẩy con người sống hết mình hơn, có trách nhiệm hơn với bản thân và nhất là phải đặt niềm tin tuyệt đối vào những điều mình đang theo đuổi. Rồi một ngày bạn sẽ trở thành một người tốt đẹp như trong chính những giấc mơ của mình và giúp những người khác.

Cách một ga tàu điện nằm ở Yokohama khoảng năm phút đi bộ; tách khỏi dòng người qua lại náo nhiệt quanh ga, tiệm “Thư lạc” nằm trên một con đường ít người qua lại.

Nhìn thoáng qua, đây cũng chỉ là một quán cà phê bình thường, nhưng quán không chỉ phục vụ cà phê, nó còn có một không gian sách. Tiệm này hẳn không phải một thư viện dành riêng cho ai, nhưng đây là điểm khác biệt lớn so với những quán cà phê thông thường.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi mới đến Yokohama lần đầu tiên. Chị gái tôi đã kết hôn và hiện đang sinh sống tại Tokyo lúc ấy đã thuê trước giùm tôi một căn hộ một phòng. Lúc đi ra ngoài tìm mua những đồ dùng cần thiết phục vụ cuộc sống độc thân sau này, hai chị em đã tình cờ tìm thấy quán.

Giờ nghĩ lại, chúng tôi đã đi bộ ở nơi như thế này cơ đấy. Chị gái Chiharu hơn tôi tròn một giáp. Khi tôi vào tiểu học cũng là lúc chị lên thủ đô theo nghề y tá nên ký ức về những ngày chung sống bên nhau cũng chẳng có mấy. Tôi là con út một gia đình ba anh chị em, ngoài chị ra tôi còn một người anh trai nữa. Tôi có nhiều cơ hội gặp anh hơn là chị. Nhưng, ông anh Hiroto hơn chị hai tuổi, lại có đôi chút vấn đề nên thành ra tôi cũng trưởng thành không khác gì con một.

Vậy nên, với tôi, cảm giác về chị Chiharu không giống chị gái mà giống như một người chị họ hay cô họ hơn. Còn về phía chị, chắc chị nghĩ mình đang thay thế vị trí của bố mẹ khi chăm nom thằng em lên thành phố ăn học.

Trong hai tuần lên đây ứng thí, tôi ở tạm nhà chị, kể từ khi ấy, chị đã nhắc đi nhắc lại, “Nếu em đỗ vào trường đại học nào ở Tokyo, em có thể tìm thuê một căn hộ gần nhà chị. Chuyện ăn uống em không cần phải lo!”. Rốt cuộc, tôi không đỗ trường đại học ở Tokyo mà lại đỗ một trường tận Yokohama, chị gái tôi tỏ ra lo lắng nhất nhưng tôi lại thấy vui mừng chết được. Cũng bởi vì nếu đỗ vào trường ở Tokyo, mẹ còn mang tôi về nhà chị mà ở kìa. Tôi muốn được tận hưởng cuộc sống một mình không bị ai ngáng trở cơ.

Chính chị tôi là người tìm ra “Thư lạc.”

“Em xem, tấm biển kia kìa.”
“Thưởng thức thú vui yên bình đọc sách một mình tại Yokohama, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho bạn một thư viện riêng – Thư lạc.”
“Nếu ở khu này, nhất định chị sẽ thành khách quen của quán. Một bà vợ bận rộn với công việc và nhà cửa chỉ muốn có được chốn nào như thế này thôi.”

Những dòng chữ trên tấm biển thu hút tôi. Đương nhiên là do chữ “thư viện riêng” rồi. Và, những suy nghĩ ấy cũng ngày càng lớn lên khi tôi bắt đầu cuộc sống sinh viên.

Có được một thư viện của riêng mình là điều rất nhiều người khao khát. Tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng mà, tôi là một đứa sinh viên sống trong căn phòng trọ chật hẹp, loay hoay lo cho mọi loại chi phí đời sống. Với thằng như tôi, có một thư viện của riêng mình vẫn là ước mơ của ước mơ mà thôi, cũng là một khao khát lớn trong đời.

Nhưng có nói thế chăng nữa, lần đầu tiên tìm thấy “Thư lạc”, tôi không có ý thức rõ đến thế về chuyện sở hữu thư viện của riêng mình. Lúc đó, tôi chỉ biết thốt lên “Chà!” vậy thôi, thấy nó hay ho nên cũng khá tò mò đấy là nơi như thế nào. Rồi một ngày, khi có hẹn mua đồ cùng bạn bè, tôi đã rời nhà trước hai tiếng để vào đó xem thử.

Kể từ khi ấy, tôi thấy thích quán “Thư lạc” này, ghé qua không biết bao nhiêu lần. Trừ khi tôi rời khỏi khu này, còn không thì hầu như chẳng ngày nào không ghé quán.

Những khách hàng của “Thư lạc” cũng thuộc nhiều độ tuổi và tìm đến vì nhiều lý do. Những học sinh muốn kiếm chỗ học ôn mỗi ngày. Những bác giai có tuổi đến đọc sách. Những người làm kinh doanh trong bộ vest đi làm, đến tìm sách chuyên ngành để phục vụ công việc. Mấy cô cậu thanh niên đọc tạp chí. Hay cũng có những người chỉ muốn đến đây thư giãn.

Thế giới này thiếu gì người muốn sở hữu cho mình một thư viện riêng nhưng lại chẳng được. Những quán cà phê thông thường ồn ào, nhiều người chẳng thể kiếm chút bình yên, nơi này thì bàn đơn, ghế ngồi thoải mái, xung quanh toàn những đồ văn phòng cao cấp, người ta dường như có thể bỏ quên dòng chảy của thời gian, mua cho mình chút niềm vui riêng. Đương nhiên, họ uống cả cà phê nữa. Tôi thích cái không khí đó, học thì cũng được, thong thả đọc những cuốn tạp chí mình ưa thích cũng được.

Nhưng mà, tuổi của tôi cũng chưa hợp với cái chất cà phê. Một chỗ nơi góc quán, tôi tự đặt cho nó cái tên là “Ngọc tọa”. Cái bàn to hoành tráng, cái ghế lớn kiểu ghế giám đốc. Xung quanh bài trí cả đống đồ có vẻ khá xịn, như thể là không gian dành riêng cho những nhân vật đặc biệt.

Tôi đã vài lần thấy có người sử dụng chỗ đó rồi. Và lần nào cũng là cùng một người. Người ấy lúc nào cũng cắm cúi ghi chép một cuốn sổ dày cộp. Có lẽ người này là nhà văn. Phải chăng, trong ngày hôm đó, con người ấy đã sản sinh ra thứ gì cho thế giới này chính từ vị trí ấy, tôi tò mò muốn biết lắm, nhưng dũng khí bắt chuyện thì chẳng có. Biết làm sao, đây là chốn “thưởng thức thú vui yên bình đọc sách một mình” cơ mà. Ta không thể gây phiền nhiễu cái yếu tố “một mình” đó được.

Tôi có một ước mơ nho nhỏ, đó là được sử dụng “Ngọc tọa” một lần.