


**Đừng có**
Charles Bukowski¹ là một gã nghiện rượu, một kẻ lang chạ với nhiều phụ nữ, con nghiện cờ bạc kinh niên, một tên thổ phỉ, một gã keo kiệt, một kẻ lười biếng, và tệ hại hơn cả, ông ta là một nhà thơ. Ông ta có lẽ là người cuối cùng trên trái đất này mà bạn nên tìm tới để xin một lời khuyên cuộc sống hay sẽ vọng bất gặp trong những cuốn sách về hoàn thiện bản thân. Vì lẽ đó mà ông ta là sự mở đầu hoàn hảo Bukowski mong muốn trở thành một nhà văn. Nhưng trong nhiều thập kỷ những tác phẩm của ông ta đều bị các tờ báo, tạp chí, tập san, nhà xuất bản từ chối. Các tác phẩm của ông ta thật là kinh khủng, họ nói vậy. Thô thiển. Ghê tởm. Sa đọa. Và khi mà những lời từ chối chất cao như núi, thì cảm giác thất bại đã đẩy ông chìm sâu vào rượu và nỗi chán trường theo đuổi ông gần như suốt cả cuộc đời. Bukowski làm công ăn lương tại một bưu điện.
Ông lĩnh số tiền lương bèo bọt và dành phần lớn số đó vào rượu chè. Ông ném phần còn lại vào mấy kèo k ả cược trên trường đua ngựa. Và khi đêm xuống, ông lại n ố c rượu như một mình và đôi khi r ậ n ra và vẫn thờ ơ chiếc máy đánh chữ già nua. Thường thường, ông sẽ tinh dậy trên sàn nhà, sau một đêm ngất lịm. Ba mươi năm cuộc đời cứ thế trôi qua, hầu như là một sự vô nghĩa mơ hồ giữa rượu, ma túy, cờ bạc, và đi điểm. Và rồi, khi Bukowski bước sang tuổi năm mươi, sau một quãng đời bất bại về ch ề và chán ghét bản thân, một biên tập viên của một nhà xuất bản độc lập nhỏ bỗng có hứng thú kỳ lạ với ông ta. Nhà biên tập không thể trả được cho Bukowski nhiều tiền hay hứa hẹn về một danh số lớn từ việc bán sách. Nhưng anh ta lại có cảm giác gã thất bại nghiệp ng ậ y này, nên anh ta quyết định sẽ một lần đánh cược. Đó là lời đề nghị đầu tiên mà Bukowski từng nhận được, và, ông nhận ra, rất có thể là sự trái ngược hoàn toàn. Đơn giản là khả năng của ông trong việc hoàn toàn và không sợ hãi khi bản thân thật sự thất bại – đặc biệt là những phần tệ hại nhất – và chia sẻ sự thất bại của mình mà không hề ngại ngần hay nao núng. Đây mới thực sự là câu chuyện về sự thành công của Bukowski: sự thoái mái của chính mình trước thất bại. Bukowski đã để thêm bản tâm về thành công.
Ngay cả sau khi đã nói tiếng, ông vẫn thực hiện sự từ chối. Ông vẫn tiếp tục thể hiện sự kiên trì và miệt thị các độc giả của mình. Ông vẫn bộ phận bản thân trước công chúng và cố gắng ngủ với mọi người đàn bà mà ông gặp. Và vĩnh viễn, con người không khiến cho con người trở nên tốt đẹp hơn. Và cũng chẳng phải vì trừ khi người đó quay cuồng nh ố n, cốt sao vơ được càng nhiều tiền càng tốt trước khi thời gian chơi kết thúc. Khi câu chuyện của Bukowski thật sự quen thuộc trong xã hội của chúng ta. Cuộc đời của Bukowski chính là một minh chứng cho cái gọi là Giấc Mơ Mỹ: một người đàn ông tranh đấu cho điều mà anh ta mong muốn, không có gi ả từ bỏ, và còn có thể đạt được, mặc c ơ như lừng nhất của anh ta. Người ta còn có thể dự phim về nó nữa cơ. Chúng ta đều nhìn những câu chuyện như của Bukowski và kết luận: “Thấy chưa? Ông ta không từ bỏ.
Ông ta không ngừng cố gắng. Ông ta luôn tin vào bước chân và ý chí. Ông ta vượt qua mọi sóng gió và kháng định bản thân!” Điều kỳ lạ là dòng chữ được khắc trên bia mộ của Bukowski: “Đừng cố!” Xem này, ngoài tiền bạc, sách và danh tiếng, Bukowski là một kẻ vứt đi. Ông cũng vậy. Và thành công của ông không xuất phát từ quyết tâm trở thành người chiến thắng, mà từ thực tế rằng ông biết mình là kẻ thua cuộc, chấp nhận nó, và rằng ông đã v ất vả trên bản thân về điều đó. Ông không cố gắng trở thành một điều gì khác ngoài chính mình. Điều tuyệt vời trong tác phẩm của Bukowski không phải là việc vượt qua những sự khác biệt khó khăn hay nâng tâm bản thân một tượng sáng chói trong nền văn học.
Trớ trêu thay, sự định tĩnh cực – về việc trở nên tốt hơn, thượng đẳng hơn – chỉ nhằm nhắc nhở lại với chúng ta về những điều mà chúng ta không phải là, về những thứ mà chúng ta còn thiếu, và về những điều chúng ta lẽ ra phải trở thành nhưng hoàn toàn thất bại. Sau hết, không một con người thực sự hạnh phúc nào lại cảm thấy cần thiết phải đứng trước gương và làm nhầm rằng mình hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ đơn giản là hạnh phúc thôi. Ở Texas có một câu thành ngữ rằng: “Con chó nhỏ nhất thường sủa to nhất” (tương tự với câu “thùng rỗng kêu to”). Một người đàn ông tự tin không cảm thấy cần phải chứng minh rằng anh ta tự tin. Một người phụ nữ giàu có không cảm thấy cần thiết phải chứng tỏ rằng mình giàu có với ai cả. Dù cho bạn có thể này hay thế kia đi nữa. Và nếu như bạn mơ tưởng về một thứ gì đó suốt, thì bạn đang cũng cố cho tiềm thức lập đi lập lại về thực tế rằng: bạn không phải như vậy.
**Vòng Lặp Địa Ngục**
Trong óc bạn thường vang lên lời giễu cợt đây sáo quyết rằng, nếu bạn để kệ nó, bạn sẽ thành kẻ dở hơi. Bạn thử xem điều này có quen thuộc với bạn không nhé: Bạn cảm thấy lo lắng khi đối mặt với một ai đó trong đời mình. Cơn lo lắng hành hạ bạn và bạn bắt đầu tự hỏi rằng tại sao mình lại lo thế. Và giờ thì bạn trở nên lo lắng về việc lo lắng. Ồi không! Lo lắng gấp bội! Giờ thì bạn lo về sự lo lắng của mình, mà dẫn tới nhiều lo lắng hơn. Nhanh lên, whiskey để ở đâu nhỉ? Hay ví dụ như bạn gặp vấn đề về những cơn giận. Bạn bực mình trước những sự việc ng ố n và ngu ngốc nhất, và bạn chẳng biết vì sao nữa. Và việc bạn dễ dàng nổi nóng càng khiến bạn trở nên khó chịu hơn. Và rồi, khi bạn nổi giận kha khá, bạn nhận ra việc cứ cáu giận luôn khiến bạn thành ra nóng nảy và xấu tính, và bạn thì ghét điều đó; bạn ghét làm nên nỗi giận với chính mình.
Giờ bạn nhìn mình xem: bạn tức giận với chính mình vì đã tức giận vì trở nên tức giận. Mẹ kiếp, bức tường kia. Đấy, hãy đâm vào tường một cái. Hay là bạn thấy lo về việc luôn đúng ở mọi thời điểm nên bạn trở nên lo lắng về việc bạn đã lo lắng quá nhiều. Hoặc là bạn cảm thấy tội lỗi về mỗi lần mình làm bạn phạm phải và bạn bắt đầu cảm thấy có lỗi về việc cảm thấy có lỗi. Hay bạn thấy buồn và cô đơn thường xuyên nên nó khiến bạn càng thấy buồn và cô đơn hơn khi nghĩ về nó.


