


Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất xa xôi nọ có một nhà vua thông thái tên là Harold. Ngài trị vì một vương quốc tuy rộng lớn nhưng lại đang trong tình trạng bất ổn. Sở dĩ, nói đức vua Harold là một người thông thái bởi mọi người thường nghĩ rằng tất cả các vua trên thế gian này đều là những người thông thái, dẫu rằng họ không thật sự thông minh. Thế nhưng từ ngàn xưa, từ khi bắt đầu có những câu chuyện cổ tích, thì mọi người đã quen nghĩ như thế. Đức vua Harold của chúng ta là một người khá dễ thương và không đến nỗi quá ngốc nghếch.
Tuy nhiên, nếu Ngài thật sự là một đức vua thông thái thì lẽ ra Ngài đã suy xét cẩn thận hơn về những lời giới thiệu đang trên các mẫu quảng cáo ở mức “Những đất nước trật tự, thái bình đang cần người cai trị” của tờ “The Royal Review”, một trong những nhật báo uy tín hàng đầu dành cho các nhân vật chóp bu của hoàng gia. Vì nếu thế, Ngài đã có thể lựa chọn cho mình một vương quốc kỹ cường và dễ cai trị hơn. Thật không may cho đức vua Harold bởi vương quốc mà Ngài chọn để trị vì lại không giống những gì mà tờ báo đã quảng cáo. Hầu hết các dự án đã triển khai nhưng đều chưa hoàn thành. Vô số cuộc họp được triệu tập với mục đích “tìm giải pháp cho các dự án nhưng bằng cách nào đó lại bị biến thành những cuộc họp đi tìm lý do “tại sao các dự án không thể hoàn thành”.
Trong những cuộc họp như vậy, các quan cận thần chẳng ai chịu nhận trách nhiệm về mình, họ chỉ biết đổ lỗi cho nhau mà thôi. Lần nọ, một anh hề đã bị bắt giam suốt hai tuần lễ vì tội dám treo những tấm áp phích có nội dung như sau lên ngay cửa chính của cung điện: Tiến trình năm bước của một dự án: 1. Khởi đầu hàng hải 2. Phát sinh trở ngại 3. Truy tìm nguyên nhân 4. Trừng phạt người vô tội 5. Tuyên dương và khen thưởng những kẻ ngoài cuộc. Vương quốc của đức vua Harold không thể phát triển thịnh vượng vì chẳng ai hoàn thành nhiệm vụ của mình. Họ là những người nóng nảy, cộc cằn, thường xuyên gắt gỏng và luôn đối diện với khó khăn, thử thách bằng một thái độ tiêu cực. Không những vậy, họ còn phân chia bè phái để chỉ trích lẫn nhau và đổ lỗi cho người khác.
Đức vua biết rằng vương quốc mình đang trị vì vẫn chưa ổn định, thậm chí là còn rất hỗn độn. Ngài cũng hiểu rõ nguyên nhân không phải là do thiếu anh tài, thiếu sự ủng hộ từ phía Hoàng gia cho những sáng kiến mới, thiếu chính sách bồi dưỡng tài năng hay do ngân khố triều đình còn hạn hẹp, dù rằng dân chúng hay viện điều này để biện minh cho tình trạng tụt hậu, nghèo nàn của vương quốc mình. Đức vua Harold biết rõ nguyên nhân chính là ở con người, vì vậy mà Ngài luôn đưa ra những kế hoạch khả thi, quy định trách nhiệm rõ ràng và yêu cầu mọi người thực hiện với hiệu quả tốt nhất. Tiếc thay, cái mà mọi người nghĩ là hiệu quả tốt nhất thường lại chẳng đâu vào đâu. Kết quả công việc thì không thấy mà chỉ thấy toàn những vụ cải vả và nói xấu sau lưng người khác.
Khi bị chỉ trích là không làm tốt nhiệm vụ được giao, họ lập tức tiến hành quy trình P-N-X gồm ba bước: Phàn Nàn, Nói Dối và Xuyên Tạc. Vị đại thần đã đưa ra một lời khuyên đúng đắn về mặt lý thuyết, nhưng trên thực tế nó lại hóa thành sai lầm. Nguyên nhân là do nhà vua ban thưởng cho cả những kẻ làm sai, điều đó khiến họ không thể nhận ra sai lầm của mình và càng tiếp tục làm sai nhiều hơn nữa! Bên cạnh đó, những vấn đề cốt lõi vẫn chưa được Ngài giải quyết, thế là dân chúng vẫn cảm thấy không hài lòng, họ lại càng thêm cay cú và bực bội.
Đức vua Harold nhìn vị phù thủy với ánh mắt nghi ngờ. Tấm áo choàng màu xanh lục và chiếc mũ phù thủy có vành được đội ngay ngắn trên đầu ông ta chứng tỏ đây có thể là một phù thủy tài ba. Thời bấy giờ, ai ai cũng biết rằng những vị phù thủy chu du từ vương quốc này sang vương quốc khác thường giữ lại hai điều ước cho riêng mình, thay vì phải ban tặng cho người khác đủ ba điều ước đúng như trong các truyện cổ tích vẫn thường kể. Và như chúng ta đã biết, đức vua Harold của chúng ta không phải là một người quá thông minh, nhưng cũng không đến nỗi quá ngốc nghếch, thế nên Ngài hỏi lại: – Theo ta biết thì các phù thủy thường ban tặng đến ba điều ước kia mà!


