


Tôi là một người may mắn! Sống trong một thế giới đầy biến động, với những cuộc khủng hoảng, chết chóc và thờ than, tôi thấy mình thật may mắn khi hằng ngày được gặp gỡ với rất nhiều cá nhân trên khắp thế giới. Họ là những người đã dũng cảm sống của mình để chứng minh rằng giới quanh ta vẫn thật đáng quý, đáng yêu. Giữa lúc chúng ta phải nghe quá nhiều vụ bê bối của các doanh nghiệp và tình trạng suy đồi đạo đức trong kinh doanh, tôi thấy mình thật may mắn khi quen biết nhiều nhà lãnh đạo cấp quốc gia, chủ tịch các tập đoàn và các tư vấn viên đạo đức, liêm chính.
Sống trong thế kỷ mà tội ác, chiến tranh, thiên tai và dịch bệnh luôn rình rập, đe dọa, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được làm việc cùng các nhà hành pháp, các chuyên gia trong lĩnh vực quản sự, các nhà lãnh đạo, các giáo sư bác sĩ sẵn lòng cống hiến cho mọi người. Sống trong thời đại khi mà tình phụ tử và mối ràng buộc gia đình đang bị đe dọa nghiêm trọng, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi biết những người người cha tận tụy, những người mẹ bao dung đang từng ngày từng đêm nỗ lực hết sức mình cho sự lớn khôn cả về thể chất lẫn tâm hồn của con cái.
Và trong một kỷ nguyên nơi trường học và giới trẻ tốn tại đầy những tệ nạn xã hội, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được gần gũi những giáo viên nhiệt tâm, những thanh niên tài năng, tất cả đều giấu cô cả về tri thức và tấm lòng, hằng ngày họ vẫn đang miệt mài tạo nên sự thay đổi – theo một cách riêng. Quả thực, tôi cảm thấy mình may mắn khi có cơ hội gặp gỡ những con người như thế trên mọi nẻo đời. Chính họ đã mang đến cho tôi niềm tin rằng ở bất cứ nơi đâu trên trái đất này vẫn luôn hiện diện những con người giàu lòng nhân hậu, không ngừng dấn thân, cống hiến cho đời. Họ chính là nguồn cảm hứng bất tận của tôi. Và tôi đang muốn truyền nguồn cảm hứng đó đến bạn qua tập sách này. Mà rất có thể, bạn cũng là một người trong số họ.
Là một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, tôi không thuộc mẫu người biết nói năng ngọt ngào, bay bướm. Tôi có thể hàn gắn mọi thứ bằng đôi tay nhưng để nói ra bằng lời, với tôi chẳng dễ chút nào. Có lẽ một phần đó cũng là do tính chất nghề nghiệp của tôi. Trong bốn năm làm việc tại bệnh viện Mayo ở Rochester, Minnesota, những thứ chiếm trọn tâm trí tôi đó là con dao mổ, phòng mổ, những ca cấp cứu, ánh đèn đó húi giục liên hồi.
Chúng tôi phục hồi lại đầu gối, nối lại các đoạn xương giúp người bệnh lành lặn trở lại. Vợ tôi – Patti, hiểu rằng tôi lựa chọn nghề y là vì muốn giúp người khác. Tuy nhiên, trong quá trình làm việc, chính những bệnh nhân lại mang đến cho tôi nhiều bài học bất ngờ. Tôi vẫn còn nhớ như in ca cấp cứu trong phiên trực đêm vào năm nào đào tạo thứ ba của tôi. Một thằng bé năm tuổi bị gãy tay do ngã từ giường ngủ xuống. Tôi lầm bầm: “Sao không phải là một tai nạn khác!”. Dường như năm nay Rochester toàn những trường hợp trẻ em bị gãy tay thì phải.
Từ phòng trực, tôi chậm chạp lê bước xuống phòng cấp cứu, cầm tấm bảng ghi tên bệnh nhân lên rồi đi thẳng tới nơi bệnh nhân đang chờ. Thằng bé nằm trong lòng cha và rấm rứt khóc. Nó mặc bộ đồ ngủ in hình Vit Donald, trong lòng ôm khư khư một chú bóng đã sờn rách giống như chú chó Goofy. Cổ tay bên trái của nó bị ngoại về sau thành một góc bốn mươi độ. Tôi tự giới thiệu với cha thằng bé rồi quay sang hỏi nó về chuyện đã xảy ra, nhưng thằng bé không trả lời và thậm chí còn rúc sâu hơn vào cánh tay cha.
Tôi là người không mấy kiên nhẫn. Tôi biết việc sắp tới mình phải làm là gì và sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Còn rất nhiều việc khác đang chờ đợi tôi. Vì thế, tôi chẳng buồn để tâm đến việc nói chuyện tiếp với thằng bé mà ngay lập tức đưa nó đi chụp X quang. Năm phút sau, chuyên viên chụp X quang đã có mặt.
Cô ấy ngồi xuống trước mặt thằng bé và nhẹ nhàng nói nó: “Ối Danny, cháu bị đau hả cháu ngoan?”. Khi thằng bé ngước mắt nhìn cô ấy, đôi mắt nó rưng rưng. “Cháu bị ngã khỏi giường”. Cô ấy đưa tay nhẹ nhàng vào má thằng bé rồi nói: “Ồ, vậy thì thật là tệ. Được rồi, bây giờ cô sẽ chụp tay cho cháu rồi vị bác sĩ tốt bụng này sẽ giúp cháu làm nó lành lại. Cháu có muốn cô chụp cho cháu một bức hình của Goofy không?”. Danny liền gật đầu.
Tôi đứng ở góc phòng, lòng bàn xoàn tại sao đưa trẻ này lại nói chuyện với chuyên viên chụp X quang mà không phải là tôi – bác sĩ chính của nó. Trong khi cô nhân viên tiếp tục ngọt ngào với thằng bé, tôi thầm nghĩ “Thật là lãng phí thời gian!”. Một lúc sau, cô ấy mới đi chuẩn bị máy móc và bắt đầu chụp. Rồi cô ấy đặt Goofy lên một chiếc hộp đựng phim và chụp luôn cho con thú bông đó. Trong lúc chờ đợi kết quả chụp X quang, tôi đưa thằng bé tới phòng mổ rồi gọi cho Bonnie – bác sĩ gây mê và John “Ski” Kowalski – bác sĩ bó bột, và bảo anh ấy gấp tôi trong phòng bó bột.


