Tải FREE sách 13 Vụ Án PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách 13 Vụ Án PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách 13 Vụ Án PDF có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách 13 Vụ Án PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

1 CÂU LẠC BỘ NGÀY THỨ BA

“Chuyện lạ”. Raymond West ngồi phì phà một hơi thuốc, mồm lẩm bẩm lần nữa có vẻ đắc ý: “Chuyện lạ thật”. Anh ta nhìn quanh khoái chí. Bên trong văn phòng cũ kỹ, trần nhà gác đà ngang bằng gỗ mun, đồ đạc bày biện trông đẹp mắt với những món đồ cổ thích hợp khung cảnh của ngôi nhà xưa. Raymond West nhìn thích thú. Nghề của anh ta là viết văn. Mỗi khi đến nhà bà dì Jane, anh ta đều cảm thấy hài lòng cách bố trí ngôi nhà, nó hợp với tính cách của bà. Anh ta nhìn qua nơi bà đang ngồi trên chiếc ghế bành bên bếp sưởi. Marple mặc chiếc áo dài đen thêu kim tuyến, may bó sát người. Tay đeo găng kết bằng sợi đăng ten đen, đội mũ đăng ten đen che mái tóc bạc bồng bềnh. Bàn tay đưa những mũi que đan thoăn thoắt một sợi len trắng mịn, xốp. Đôi mắt bà xanh nhạt, cái nhìn dịu dàng âu yếm hướng về người cháu trai và đám bạn bè ngồi quanh. Trước mắt là Raymond vẻ mặt yêu đời tự tin; cô nàng Joyce Lemprière – một nghệ sĩ, mái tóc đen cắt ngắn, đôi mắt màu hạt dẻ, rồi qua tới người đàn ông thanh lịch, ngài Henry Clithering. Nhìn lại còn hai ông khách nữa, tiến sĩ Pender, ngài mục sư già trong xóm đạo, ông luật sư Pentherick, người nhỏ thó, gương mặt nhăn nhúm đeo kính, mắt nhìn lờ đờ. Marple để ý nhìn qua một lượt rồi quay lại với những que kim đan trên tay, một nụ cười dịu dàng vừa thoáng hiện trên môi bà.

Ông luật sư Petherick có tật thường húng hắng ho trước khi lên tiếng. “Raymond, cậu nói sao ? Chuyện lạ ư ? Chà… Thế là thế nào ?”. “Chẳng thế nào cả”, nàng Joyce Lemprière nói xen vô. “Raymond thích đánh tiếng thế thôi, anh ấy thì lúc nào chả vậy”. Raymond West nhìn qua như muốn trách móc, cô ta thì ngả người ra sau cười ngất. “Anh ta muốn đánh lừa kẻ khác, phải vậy không bà Marple ?”, nàng hỏi vặn lại. “Bà thì phải biết rõ điều đó”. Bà Marple nhếch mép cười nhìn lại, không cho biết ý kiến. “Cuộc sống là cả một điều lạ lùng khó hiểu”, ngài mục sư mỉa mai.

Raymond vội quăng điếu thuốc và ngồi ngay người lại. “Nói vậy mà không phải vậy, tôi không thích chuyện triết lý viễn vông”, anh ta nói. “Tôi muốn nhắc những chuyện bình thường, chuyện không ai có thể nghĩ ra được”.

“Tôi biết mấy chuyện đó”, bà Marple nói, “cụ thể như trường hợp bà Carruthers mới vừa sáng hôm qua đây…”.

“Xin ông cứ tự nhiên, ông Petherick”, Joyce nói, “ông đừng nên giữ kẽ mà nói “sợ tổn hại”, theo luật mà nói. Ông phải tham gia ý kiến”.

“Thật ra thì…”, ông Petheriek lên tiếng, “tôi thấy không có gì đáng nói, vì đã có rất nhiều vụ trong đó người chồng là thủ phạm. Có một cách giải thích, nhiều chứng cứ cho thấy bà Clark góp phần che đậy cho ông chồng. Vì có thể cả hai bên đã bàn tính đến chuyện tiền nong. Ông thì biết rõ mình là nghi can số một, về phía bà ta trước sau gì cũng là một kẻ nghèo túng nên đã rắp tâm bịa ra chuyện húp hết phần tô cháo ngô. Đổi lại bà ta sẽ được một món tiền hậu hĩ. Nếu trình tự diễn ra theo đúng bài bản thì phải nói đây là một vụ án khác thường. Rất là khác thường”.

“Tôi không cho là vậy đâu”, Raymond nói “Ông đã quên mất một manh mối quan trọng trong vụ này. Người con gái ông bác sĩ. Tôi sẽ giả thiết như sau: Cái hộp tôm hùm đã hư, như vậy là ăn vô có thể bị trúng độc. Ông bác sĩ được mời tới. Lúc này bà Jones bị nặng nhất – bà ăn nhiều tôm hơn hai người kia – và theo lời ông kể lại, thầy thuốc sai người về lấy mấy viên thuốc giảm đau (nha phiến). Nên nhớ là ông nhờ người khác đi lấy thuốc. Ai đứng ra giao thuốc cho người kia? Phải là con gái ông, tức là nàng thay mặt ông phát thuốc cho bệnh nhân. Cô nàng đang yêu ông Jones. Nhân lúc này, vì tình mà tâm trí nàng mụ đi, chỉ còn nghĩ tới chuyện ông muốn được tự do với nàng vì thế nàng quyết định ra tay. Nàng mới giao cho người kia mấy viên thạch tín nguyên chất. Đấy là cách giải thích của riêng tôi”.

“Đến lượt ngài Henry cho biết ý kiến”, Joyce thúc giục.

“Để tôi nghĩ lại”, Henry nói. “Còn bà Marple chưa thấy nói gì hết”.

Bà Marple buồn bã lắc đầu.

“Ối giời ơi”, bà kêu lên. “Tôi lỗi mất một mũi đan, mà để tai nghe kể chuyện. Một câu chuyện thương tâm, thật đáng thương tâm. Nghe rồi tôi mới nhớ lại câu chuyện lão Hargraves ở vùng Mount. Vợ ông không hề hồ nghi… cho đến lúc ông chết để lại tất cả tiền bạc cho người đàn bà ông đã ăn ở với nhau có năm mặt con. Trước kia nàng là người giúp việc trong nhà. Con bé thật dễ thương – bà Hargraves vẫn thường nhắc – cô ta làm việc hàng ngày, trừ ngày thứ sáu được nghỉ. Thế rồi lão Hargraves đem con bé gởi cho người quen ở làng kế cận xin được một chân làm người quyên tiền cho nhà thờ vào mỗi ngày lễ chủ nhật”. (nhân vật này hay “liên hệ”, làm rối người xem, J)

“Thưa dì Jane”, Raymond có vẻ bồn chồn nói. “Vậy chuyện ông Hargraves chết thì có dính dáng gì tới vụ này?”

“Nghe chuyện này tôi chợt nhớ lại ông ta ngay” Bà Marple nói. “Manh mối thì cũng như nhau, phải vậy không? Tôi thấy để cho cô gái ra khai hết chắc là có manh mối, ngài Henry”.

“Có cô gái nào?”, Raymond hỏi lại. “Thưa, dì vừa mới nói gì vậy?”

“Cái cô giúp việc đáng thương kia, Gladys Linch đó mà – vừa nghe ông bác sĩ phán một câu là nó đã run sợ khiếp vía… hay không chừng là nó, của đáng tội. Ta muốn thấy lão Jones bị treo cổ. Còn con bé chính là thủ phạm, cũng nên xử tội treo cổ”.

“Tôi e là, thưa bà Marple, trong vụ này bà có phần ngộ nhận”, ông luật sư Petherick góp lời.

Bà Marple lắc đầu cứ nhất quyết là mình nghĩ đúng, bà nhìn qua ngài Henry.

“Tôi nói đúng chứ, phải không? Tôi thấy chuyện rõ như ban ngày. Trên giấy còn ghi lại… có cả hàng trăm ngàn… và món bánh ngọt… chi tiết này không thể bỏ qua”.

“Món bánh ngọt và dòng chữ viết hàng trăm ngàn, nghĩa là thế nào?”, Raymond thốt lên.

Bà dì quay qua nhìn.

“Mấy bà nấu bếp như mọi khi bỏ thêm cả trăm thứ vô món bánh, cháu hiểu chưa?”, bà nói. “Mấy cái thứ đường cát đủ màu hồng hồng trăng trắng. Tất nhiên khi nghe nhắc chuyện dọn món bánh ngọt ra trên bàn và khi nghe kể chuyện ông chồng viết thư có nhắc mấy chữ… có cả hàng trăm ngàn… khiến ta liên tưởng đến hai việc đó là một. Và đây cái món chất độc thạch tín… có cả hàng trăm ngàn hạt li ti. Ông để lại đó cho con sen dặn nhớ thêm vô trong món bánh ngọt”.

“Chuyện nghe thật phi lý”, Joyce nhanh miệng nói. “Vì mọi người cùng ăn món bánh ngọt”.

“Ôi, không” bà Marple nói, “cô bạn đang ăn kiêng, em nhớ cho. Một khi cô đang kiêng ăn thì không nên ăn đồ ngọt, và giả sử Jones lấy muỗng cạo lớp màu rải trên mặt phần bánh rồi để qua một bên, làm vậy thì được thôi, nhưng mà cũng không ổn lắm”.

Mọi cặp mắt đổ dồn về phía ngài Henry.

“Tôi thấy vụ này lạ lắm”, ông chậm rãi nói. “Bà Marple vừa nghĩ ra một chuyện có thật. Lão Jones đã đưa Gladys Linch vô tròng như nhân gian thường nói. Cô nàng gần như tuyệt vọng. Lão cầu cho vợ chết để lấy Gladys như đã ước nguyện trước với cô nàng. Lão bịa ra mấy chữ có cả trăm ngàn lưu lại để cho cô nàng đem ra kể lại cho mọi người nghe nên sử dụng như thế nào. Gladys Linch đã chết cách nay một tuần lễ. Con cô ta mới sinh ra đã chết, lão Jones bỏ theo một cô khác. Lúc sắp chết cô nàng muốn thú tội”.

Mọi người ngồi lặng thinh một lúc, chợt nghe Raymond lên tiếng:

“Vậy là, thưa dì Jane, việc này giống như điều dì đoán. Không hiểu sao dì lại nghĩ ra được một câu chuyện có thật như vậy được. Tôi thì không dám cho là một người giúp việc lo việc nấu ăn lại dính dáng vô mấy việc này”.

“Làm gì có”, bà Marple nói, “cháu chưa hiểu đời bằng ta. Một người như lão Jones – thô lỗ nhưng mà vui tính, khi dì được nghe trong nhà có con hầu xinh đẹp thì dì biết ngay lão chủ chẳng để cho nó yên thân đâu. Phải nói đấy là một câu chuyện đau thương chớ không hay ho gì mà kể ra. Bà Hargraves cũng sốc một thời gian dài và đấy cũng là câu chuyện bị đàm tiếu một thời trong làng”.

2 Đền nữ thần ASTARTE

“Thưa mục sư Pender, ngài định kể lại chuyện gì đây?”

Ngài mục sư nhếch mép cười, khoan thai nói:

“Cả đời tôi quanh quẩn nơi chốn lặng lẽ”, ông nói, “chẳng nghe thấy biến cố gì lớn lao. Nhớ lại cái hồi còn thanh niên tôi đã trải qua những kỷ niệm không thể quên”.

“Ồ”, Joyce Lempriere thích thú kêu lên.

“Chuyện đó với tôi không khi nào quên”, ngài mục sư kể lại. “Nó đã in sâu trong trí từ dạo đó, mãi đến hôm nay, dù chỉ gợi lại nhưng tôi nhớ rõ mồn một cái cảnh tượng khủng khiếp… nhìn nạn nhân chết tức tưởi vì một lý do không đâu”.

“Nghe kể tôi thấy rùng mình, Pender”, ngài Henry hồi hộp.

“Từ lúc đó, hễ mỗi khi nghe ai nhắc tới cảnh tượng đó tôi cảm thấy không cười nổi. Chuyện đó có thật mà. Có rất nhiều cái ta vừa cảm thấy lành hoặc dữ, dường vừa có cảm giác là như có một thế lực vô hình nào đó”.

“Ngôi nhà đó, Larches, như thể là một điềm gở”, bà Marple nhắc lại. “Lão Smithers mất hết của trắng tay phải bỏ đi nơi khác. Tiếp đến nhà Carslakes; đến một bữa Johnny Carslake té cầu thang gãy chân, bà Carslake sức khỏe suy yếu phải đi về miền nam nước Pháp tịnh dưỡng. Nghe nói nhà Burdens mới dọn về ở thì ông Burden phải vô nằm nhà thương chờ mổ”.

“Nói chung tôi thấy các người chỉ tin vô chuyện mê tín dị đoan”, ông luật sư Petherich nói. “Nơi đó đã chịu nhiều mất mát nên thiên hạ phao tin đồn đại vô tội vạ”.

“Tôi biết một vài “hồn ma” tính cách mạnh mẽ còn hơn cả người thật”, ngài Henry vừa cười khúc khích vừa kể.

“Tôi đề nghị”, Raymond nói, “ta ngồi lại lắng nghe ngài Pender kể tiếp câu chuyện”.

Joyce đứng dậy với tay tắt bớt hai ngọn đèn, căn phòng sáng lên nhờ ánh lửa từ bếp sưởi.