Tải FREE sách Lời Tự Thú Của Chiếc Mặt Nạ PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Lời Tự Thú Của Chiếc Mặt Nạ PDF có tiếng Việt

Tải FREE sách Lời Tự Thú Của Chiếc Mặt Nạ PDF có tiếng Việt là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Lời Tự Thú Của Chiếc Mặt Nạ PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Bên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung  của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!

Trong lần xuất bản này, ngoài những bản bìa mềm thương mại, Tao Đàn có in thêm 500 bản bìa cứng dành cho các bạn đặt trước có đóng triện đỏ của Tao Đàn. Bản quyền tiếng Việt © CTCP Sách Tao Đàn.

Cái đẹp – thứ gọi là cái đẹp luôn là một nỗi sợ hãi khủng khiếp, chính bởi nó không tuân theo bất cứ một quy luật cứng nhắc nào. Tại sao thần linh lại trao cho con người câu đố khó trả lời này nhỉ? Bên trong cái đẹp, hai phía đối nhau hội ngộ làm một, toàn bộ mâu thuẫn trộn lẫn vào nhau. Tôi là kẻ si ngốc nhưng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Ở đây có quá nhiều thần bí. Trên cõi đời này có vô số bí ẩn làm khổ con người. Nếu những bí ẩn này được giải đáp thì cũng giống như khéo léo thoát thân khỏi nước mà hoàn toàn không bị ướt vậy.

Cái đẹp… Hơn tất cả tôi không thể chịu nổi việc đến cả những con người nổi bật mang trái tim tuyệt đẹp và tư duy trác việt ban đầu bước chân lên con đường của lý tưởng Madona, sau cùng lại sở hữu lý tưởng Sodom. Vẫn còn những thứ đáng sợ hơn. Con người mang đầy lý tưởng Sodom trong trái tim mình nhưng không phủ định lý tưởng Madona, điều này đốt cháy khát vọng về lý tưởng đẹp đẽ nhất từ trong sâu thẳm linh hồn người ấy giống như lúc còn trẻ tuổi ngây thơ. Thực tế thì trái tim con người rất rộng lớn, thực sự quá rộng lớn đến mức tôi muốn thu hẹp nó lại. Có quỷ mới hiểu được sự thể là thế nào, thật vậy đó. Thứ được nhìn thấy là sự ô nhục bên trong con mắt của trí tuệ thì lại là vẻ đẹp nổi bật trong đôi mắt trái tim. Chắc hẳn Sodom cũng có vẻ đẹp của riêng nó nhỉ? …Vậy mà cái thứ gọi là con người lại chỉ ra rả nói về toàn những đớn đau.

[Đoạn trích trong tiểu thuyết Anh em nhà Karamazov của Dostoevsky]

Chương 1

Trong một thời gian dài, tôi thường nói với mọi người rằng đã nhìn thấy cảnh tượng lúc mình sinh ra. Mỗi lần như thế, người lớn xung quanh đều cười. Có lẽ họ nghĩ đang bị tôi chế nhạo nên thường liếc nhìn khuôn mặt xanh xao chẳng có vẻ gì là ngây thơ của tôi bằng ánh mắt nhiều ẩn ý, coi thường và khinh miệt. Thỉnh thoảng khi tôi nói điều đó trước mặt những người không mấy quen biết, bà tôi lại lo lắng rằng tôi sẽ bị họ cho là thằng ngốc nên chặn họng tôi bằng giọng nói lạnh nhạt, ra đằng kia chơi.

Người lớn vừa cười vừa cố gắng bác bỏ những điều tôi nói bằng một lý giải mang tính khoa học nào đó. Rằng khi mới sinh ra, mắt của một đứa trẻ vẫn chưa đủ tinh tường, rồi thì giả như mắt có đủ tinh tường đi nữa cũng không đời nào có được ý niệm rõ ràng về phần ký ức ấy. Với ít nhiều mánh khóe và sự nhiệt tình có chút hả hê, họ hít thở sâu rồi cố gắng giải thích để đầu óc trẻ con của tôi có thể hiểu được. Khi thấy tôi vẫn còn nghi ngờ, trong lúc lắc nhẹ vai tôi, họ như thể vẫn dè chừng sự nguy hiểm đến từ âm mưu của tôi. Không thể lơ là đề phòng thằng nhãi này được, chắc chắn nó muốn đẩy ta vào bẫy để được nghe kể về “chuyện đó” đây mà. Nếu thế, tại sao nó lại không dùng bộ dạng ngây ngô đúng kiểu trẻ con mà hỏi rằng: “Cháu sinh ra từ đâu? Tại sao cháu lại sinh ra?” nhỉ?! Một lần nữa, người lớn lại im lặng, dường như có điều gì đó khiến họ tổn thương, họ cười nhạt rồi không thèm nhìn tôi nữa.

Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ bị làm quá lên. Tôi không hẳn muốn hỏi về điều gì tương tự “chuyện đó”. Mà nếu có đúng như thế đi nữa thì tôi vốn không sợ làm tổn thương trái tim người lớn nên cũng chẳng thể nào có chuyện tôi giăng bẫy họ. Cho dù được giải thích như thế nào, cho dù bị cười cợt như thế nào, tôi vẫn luôn tin rằng đã nhìn thấy cảnh tượng lúc mình sinh ra. E rằng điều đó đến từ ký ức mà những người hiện diện lúc tôi chào đời nói cho tôi nghe, từ sự ảo tưởng ích kỷ của riêng tôi, hoặc có lẽ đến từ cả hai phía. Nhưng tôi chắc chắn rằng chính mắt mình đã nhìn thấy một cảnh trí vô cùng sinh động.

Thậm chí, tôi ghi nhớ cả đường viền của chiếc chậu tắm dành cho trẻ sơ sinh. Trên đường viền của chiếc chậu mới tinh bằng gỗ hoàng bá tươi tắn ấy có những tia sáng mảnh dẻ chiếu xuống. Chỉ ở vị trí đó, gỗ hoàng bá mới trở nên rực rỡ một màu hoàng kim. Khi chiếc chậu lắc lư, nước cũng không thể liếm đến vị trí có ánh sáng. Bên dưới đường viền này không thể nào phân biệt được nước đang phản xạ ánh sáng hay là ánh sáng tự mình chìm đắm trong nước, nhìn tựa như cuộc đụng độ liên tục của những lớp sóng ánh sáng nhỏ, rực rỡ, khoan hòa.

Về phần ký ức này, lời phản bác mạnh mẽ nhất cho suy nghĩ đó của tôi chính là việc tôi không sinh ra vào ban ngày. Tôi sinh ra lúc 9 giờ tối. Đương nhiên, chẳng có tia sáng nào chiếu vào cảnh tượng lúc tôi sinh ra. Hay là ánh sáng của đèn điện nhỉ? Có bị chế nhạo thế nào, tôi vẫn đâm đầu một cách khổ sở vào lối suy nghĩ ngu ngốc rằng, cho dù là ban đêm đi nữa thì ánh sáng vẫn có thể chiếu lên viền chiếc chậu tắm sơ sinh ấy. Bao nhiêu lần tôi chắc chắn đã nhìn thấy đường viền ánh sáng sóng sánh bên trong chậu nước khi còn bé bỏng được người khác tắm cho, ký ức cứ vậy mà đu đưa theo.

Tôi sinh ra hai năm sau trận đại động đất*. Trước đó mười năm, ông nội tôi vướng vụ bê bối Trưởng quản thuộc địa*, gánh tội thay cấp dưới và từ chức. (Tôi không hề nói quá về chuyện này nhưng sự tin tưởng tuyệt đối đến mức mù quáng vào con người của ông tôi là thứ mà suốt phần đời về sau tôi không còn được nhìn thấy ở bất cứ đâu.) Gia đình tôi trượt dốc không phanh bằng tốc độ nhanh còn hơn khi ngân nga một giai điệu. Món nợ khổng lồ, tịch biên tài sản, nhà cửa cũng phải bán tống bán tháo, thói hư vinh bệnh hoạn bùng cháy dữ dội giống như những hành động tăm tối làm gia tăng thêm sự bần cùng.

Cứ như thế, tôi sinh ra trong căn nhà đi thuê đã cũ ở một góc phố chẳng hề có chút phong vị đặc trưng nào. Với cánh cổng sắt khoa trương, mảnh vườn trước nhà, phòng khách kiểu Tây rộng như một đền thờ nhếch nhác vùng ngoại ô, căn nhà uy nghi mang hình dáng phức tạp, gợi lên cảm giác u ám ảm đạm. Nếu từ trên con dốc nhìn xuống, đó có vẻ là ngôi nhà hai tầng, nhưng nhìn từ dưới con dốc lên thì lại là ngôi nhà ba tầng. Trong nhà có nhiều căn phòng tối tăm và sáu người hầu. Ông bà, bố mẹ, tất thảy mười người sẽ đi ngủ và tỉnh dậy mỗi ngày trong căn nhà luôn kêu cót ca cót két như một cái tủ cũ rích này.

Tham vọng sự nghiệp của ông, căn bệnh của bà và thói quen tiêu xài lãng phí trở thành nỗi muộn phiền của cả nhà. Bị lũ người thiếu đứng đắn, theo đóm ăn tàn dụ dỗ, ông tôi lúc nào cũng chìm vào giấc mộng tiền tài và thường xuyên đi xa.