Tải FREE sách Chuyện Kì Lạ Ở Tiệm Sách Cũ Tanabe PDF

Tải FREE sách Chuyện Kì Lạ Ở Tiệm Sách Cũ Tanabe PDF

Tải FREE sách Chuyện Kì Lạ Ở Tiệm Sách Cũ Tanabe PDF là một trong những Tiểu thuyết đáng đọc và tham khảo. Hiện Tải FREE sách Chuyện Kì Lạ Ở Tiệm Sách Cũ Tanabe PDF đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Ơi, ông, ông có khách này!” Minoru từ khe cửa nhà kho thò đầu vào hét lên. Cậu đội ngược chiếc mũ bóng chày như mọi khi, miệng nhóp nhép nhai kẹo cao su. “Ông mau lên đi, là mỹ nữ đó nhé,” nói dứt lời, Minoru hào hứng quay trở vào tiệm. Lão Iwa dạt lại bộ mười cuốn “Tuyển tập danh tác thế giới dành cho thiếu nhi” lên giá sách, vỗ nhẹ để phủi đi đám bụi bám trên quần rồi rời khỏi nhà kho. Trời đã vào tiết mưa dầm tháng Sáu. Dù có dọn dẹp, nhà kho này không khí trong kho vẫn ngộp mùi ẩm mốc. Cách đó một cánh cửa, bầu không khí trong tiệm lại có mùi mưa trêu. Khách hàng đã mang theo những giọt nước từ bên ngoài vào tiệm. Bên cạnh bờ sông Arakawa, trên một con phố cổ ở Tokyo, tiệm sách nằm ở tầng một của tòa nhà thương mại nhỏ, được chia thành tiệm đích vốn vẹn mười vuông và phòng làm việc kiêm nhà kho ba mét vuông, sách vở bày bán đều là sách cũ. Đúng thế, tiệm Tanabe của lão Iwa chính là một tiệm sách chuyên bán sách cũ. Tiệm mở cửa mỗi ngày, từ sáng sớm tới 12 giờ đêm, cuối tuần vẫn làm việc như thường, lể tết chi nghỉ từ mồng Một tới mồng Ba và nghỉ thêm ngày 15 tháng Sáu, chính là ngày giỗ của người đã gầy dựng cửa tiệm này, cũng là người bạn thân thiết nhất của lão Iwa. Lịch làm việc căn mãn chính là đặc trưng của cửa tiệm. Một điểm độc đáo khác là cửa tiệm này có địa thế thấp dưới mực nước biển, và Minoru vẫn luôn đùa cợt về chuyện này. Cậu thường cười nhạo tiệm sách này lùn vỏ địch trên cả đất nước Nhật Bản. Lão Iwa bước tới quầy thu ngân, Minoru đang bận thu tiền của một người đàn ông hơi đứng tuổi. Anh ta tí mỉm cười ba tờ mạt vụn. Lão Iwa lặng lẽ bước tới sau lưng Minoru, cậu nhận tiền và đưa hàng cho khách xong rồi cũng cất tiếng chào lớn: “Cảm ơn vì đã ghé qua!” Có lẽ đó phản ứng tâm lý, bóng lưng gầy gò của người khách hơi giật mình. Mãi tóc thưa thớt của đối phương căng thẳng rung rung. Minoru thấy vậy liền bụm miệng lại để không bật cười. Người khách đi rồi, lão Iwa chọc cái mũ của Minoru rồi hỏi: “Đã bán được thứ đó rồi hả?” “Vâng, bán được rồi ạ,” Minoru phồng mũi vui vẻ. “Anh ta tự chui đầu vào rõ rồi, đúng chứ?” “Ông thông minh quá. Mà ông biết được vậy?” Thứ đó trong lời của lão Iwa và Minoru chính là một bộ gồm năm năm tập truyện. Tác giả của bộ sách này là Sakae Kodaka, giáo chủ của một giáo phái vô danh nào đó. Tuy đây là bộ sách bia cứng được in lần lần thứ 46, bên trong có nhiều hình ảnh nhưng tính ra giá bia vẫn còn rất đắt. Một vạn chín nghìn yên. Trang đầu của tập 1 in hình tác giả, phía dưới còn đề thêm dòng “Ngọc chiếu” của tác giả. “Trong cửa tiệm của chúng ta, chỉ có thứ đó mới có thể khiến người ta phòng rụt ra một vạn năm mà thôi.” “Đúng là có thể bất chợt thêm một ít tiền ấy,” Minoru cười trộm, “người đó nhìn thấy tờ quảng cáo đã vội vàng tới tiệm.” Một tuần trước, bộ sách gồm năm năm tập ký quái này được bọc gàng trong túi giấy. Bị người ta vứt lại trước cánh cửa sắt của cửa tiệm. Điều này chứng tỏ chủ nhân của bộ sách không cần bán sách lấy tiền mà chỉ muốn tống tiễn cho khuất mắt, bở thì loại sách kiểu này ít khi nào là sách hay. Lức mừ túi giấy ra, họ mới ngỡ ngà khi biết rằng đây là truyện về cuộc đời của một vị giáo chủ nào đó, thậm chí còn có chữ ký của tác giả. Lão Iwa cho rằng người ta đã để lại sách trước tiệm sách cũ như vậy thì không lẽ không phải người xấu. Bởi vì họ ráng bán cho các hàng sách ít ai còn giữ chúng chẳng vui vẻ gì, trong khi người này chắc cũng không nỡ vì di hoặc là Và thế là ngày hôm nay, họ đã có kết quả. Không còn nghi ngờ gì nữa, vị khách nam vừa tới mua chính là người đã vượt lại bộ sách. “Tại sao ông biết anh ta sẽ tới? Anh ta vượt đường xa gian khổ tới đây để vứt những cuốn sách này đi lẽ ra sẽ không quay lại nữa chứ.” Lão Iwa nghe câu hỏi của Minoru xong, không nhịn được cười: “Anh ta chắc chắn sẽ để xem những cuốn sách này đã được bán hay chưa. Đừng bận tâm về chuyện đó.” Minoru đang ngồi trên ghế nhúng nhảy. “Dầu, ông nhầm rồi! Khách tôi tìm ông là mỹ nhân thật mà, chỉ là không phải khách hàng của tiệm. Có ấy tới tìm ông đó.” “Thế người dâu rồi?” Lão Iwa hoang mang hỏi. Minoru nhìn quanh tiệm, và đẩy sách tiểu thuyết trình thám. “Chính là cô ấy.” Một cô gái có dáng người mảnh mai, tầm hơn hai mươi tuổi, đang đứng dở. Không, nếu để hình dung đúng phong thái khiến người khác rụng động như thế thì cô ta ấy đang chờ đợi. *** “Ngại quá, đã để cô phải chờ lâu.” Sau khi mời cô gái vào phòng làm việc, ngồi trên chiếc ghế dành cho khách, lão Iwa mới mở lời. Cô gái tôi thầm lão Iwa tên là Sasaki Mariko. Cô nói rằng mình làm cho một ngân hàng lớn trong thành phố, còn cô là nhân viên, cười chân thành để chứng minh mình không phải kẻ khả nghi. Lão Iwa hỏi, tuy chưa từng nghe tên của cô gái này nhưng nhớ lại hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Cô nói rằng mình là người rất thân thiện.

**Trang 1:** Minoru lập tức trẻ mới: “Bất tài là lời thà thôi rồi ông ơi. Em tên là Iwanaga Minoru, mới chỉ dùng trà.” Minoru nhanh nhẹn bưng trà, Mariko cảm ơn xong thì đỡ lấy chén trà, hỏi: “Em là học sinh cấp ba đúng không?” “Đúng thế, tháng Tư năm nay em mới nhập học.” Mariko tỏ mò nhìn chiếc mũ mà Minoru đang đội trên đầu: “Tại sao lại đội ngược thế?” “Vành mũ sẽ cản trở tầm nhìn ở trong tiệm.” “Thế tại sao còn phải đội?” “Em sợ bụi hoặc rậm vào.” “Trong tiệm đâu có bẩn thế.” “Cho nên em mới nói là sợ bám vào thôi,” Minoru thở hắt ra, đáp lời, “hơn nữa em là thành viên đội bóng chày.” “Ồ, giỏi quá,” Mariko cười mỉm, “em giữ vị trí nào vậy?” “Cánh trái, tay đập số 5.” “Em có phải chốt còn không? Ở gần gôn 3 không phải là chốt còn sao?” “Cũng không còn cách nào khác, sẵn thể thao của trường bé quá ấy mà.” Sau khi Minoru ngại ngùng rời đi, lão Iwa nói: “Cô đừng tin lời thằng bé đó, đội bóng chày trường học của chúng chúng dùng bóng mềm để chơi bóng chày mà thôi.” Mariko vui vẻ, thả lỏng người: “Đừng nói vậy, cháu của ông rất dễ thương. Tiếc là cậu ấy không nhận ra tôi nữa rồi.” Lão Iwa nghiêng đầu hỏi: “Ý của cô là…” “Hai vị từng cứu tôi.” **Trang 2:** Mariko nhắc lại việc xảy ra vào một đêm hai tháng trước. “Hôm đó, tôi tan làm về nhà, bỗng có một thanh niên lạ mặt bám theo. Lực ấy, tôi đã rất sợ hãi và trốn vào cửa tiệm này. Ông không nhớ sao? Tôi vẫn còn nhớ rất rõ.” Cổ khi ấy, lão Iwa đã cố trốn tạm vào trong tiệm còn lão ngoài nghe ngóng. Minoru cũng có mặt ở tiệm, Mariko cảm ơn ơn xong thì đỡ lấy chén trà, hỏi: “Ông không nhớ sao? Tôi vẫn còn nhớ rất rõ.” “Vâng, bán được rồi ạ,” Minoru phồng mũi vui vẻ. “Anh ta tự chui đầu vào rõ rồi, đúng chứ?” “Ông thông minh quá. Mà ông biết được vậy?” Thứ đó trong lời của lão Iwa và Minoru chính là một bộ gồm năm năm tập truyện. Tác giả của bộ sách này là Sakae Kodaka, giáo chủ của một giáo phái vô danh nào đó. Tuy đây là bộ sách bia cứng được in lần lần thứ 46, bên trong có nhiều hình ảnh nhưng tính ra giá bia vẫn còn rất đắt. Một vạn chín nghìn yên. Trang đầu của tập 1 in hình tác giả, phía dưới còn đề thêm dòng “Ngọc chiếu” của tác giả. “Trong tiệm của chúng ta, chỉ có thứ đó mới có thể khiến người ta phòng rụt ra một vạn năm mà thôi.” “Thế tại sao còn phải đội?” “Cho nên em mới nói là sợ bám vào thôi,” Minoru thở hắt ra, đáp lời, “hơn nữa em là thành viên đội bóng chày.” “Ồ, giỏi quá,” Mariko cười mỉm, “em giữ vị trí nào vậy?” “Cánh trái, tay đập số 5.” “Em có phải chốt còn không? Ở gần gôn 3 không phải là chốt còn sao?” “Cũng không còn cách nào khác, sẵn thể thao của trường bé quá ấy mà.” Sau khi Minoru ngại ngùng rời đi, lão Iwa nói: “Cô đừng tin lời thằng bé đó, đội bóng chày trường học của chúng chúng dùng bóng mềm để chơi bóng chày mà thôi.” Mariko vui vẻ, thả lỏng người: “Đừng nói vậy, cháu của ông rất dễ thương. Tiếc là cậu ấy không nhận ra tôi nữa rồi.” Lão Iwa nghiêng đầu hỏi: “Ý của cô là…” “Hai vị từng cứu tôi.” “Bị tôi biết tài nó nói nó không ra gì rồi đấy.” Lão Iwa xong, uống một ngụm trà lớn. Mariko cười không nói, rụt chiếc khăn tay từ trong túi lau khóe mắt, sau đó bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào lão Iwa. “Tôi lại cười thật thô vậy, thật ngứa quá. Bởi vì tôi cũng rối lại rồi tôi chưa gặp chuyện vui nào.” “Cũng mười cười được bao lâu, sao lại nói như vậy?” Gương mặt của Mariko đột nhiên ảm đạm. Trong chốc lát, nét mặt vốn tươi tỉnh bỗng dưng héo úa và ủ ê. “Hôm nay tôi tới thăm ông, thực ra là có chuyện muốn nhờ vả.” Cố nhìn chăm chăm vào vai trái của lão Iwa, đó đó đột ngột lên, cất tiếng: “Ông còn nhớ đàn ông đuổi theo tôi hôm đó trông như thế nào không? Có thể nhận ra ta anh ta ra sao không? Những gì ông nhớ được rất quan trọng đối với tôi.” Một năm trước, lão Iwa cũng từng quan tâm, hầu như mỗi tuần Minoru đều tới giúp đỡ. Hơn nữa, lão Iwa cũng sẵn sàng bé vì hai người họ vốn hợp tác rất ăn ý. Kawano Yujiro, mợ tiệm sách Tanabe khi đó đã 60 tuổi, mọi sự đều là tự mình xoay xở. Năm ngoái, khi ông 64 tuổi, và trước khi nói lời từ biệt biển trôi, tạm biệt ông đã gọi con trai Toshiaki tới bên giường, phân phó lại việc kinh doanh trong tương lai của cửa tiệm. Chính bản thân Toshiaki cũng mong có thể hoàn thành được di nguyện của cha mình. Song Toshiaki không có cách nào tự kinh doanh được, bởi khi ấy không hề dễ dàng gì anh mới trở thành cảnh sát, nghề nghiệp mà anh ấy mong ước bấy lâu. Thế đi được ủy thác lại cho người bạn của Kawano Yujiro, lão Iwa. Toshiaki đã nhờ lão Iwa làm chủ tiệm sách Tanabe theo hợp đồng. Tuy nhiên, dù cho là nhờ cậy từ bạn thân và con trai của bạn ấy, lão Iwa cũng không dám khinh suất nhận làm. Lão từ chối làm và sau đó đọc lại một bản văn viết tay. Lão từng mượn tạm một đại lý bán hàng của một người Nhật Bản. Nguyện liệu chính là thịt bò thái mỏng và nấm, đậu phụ, hành, shirazaki.

Link tải Drive: https://drive.google.com/file/d/1n-uh_TK2switXKjQKQITPnMv4lVCzx_T/view?usp=sharing