Mục lục
ToggleBên dưới đây mình có spoil trước 1 phần nội dung của cuốn sách với mục tiêu là để bạn tham khảo và tìm hiểu trước về nội dung của cuốn sách. Để xem được toàn bộ nội dung của cuốn sách này thì bạn hãy nhấn vào nút “Tải sách PDF ngay” ở bên trên để tải được cuốn sách bản full có tiếng Việt hoàn toàn MIỄN PHÍ nhé!



Lời Mở Đầu: Khám Phá Cánh Cửa Dẫn Đến Phần Tăm Tối Của Bản Ngã
“Ngăn Kéo Trên Cùng – Phần Tăm Tối” là một tác phẩm mang đậm phong cách văn học trinh thám tâm lý của Nakamura Fuminori, một nhà văn Nhật Bản nổi tiếng với việc đi sâu vào những góc khuất u tối nhất trong tâm hồn con người. Đoạn trích bạn cung cấp mở ra với một bối cảnh đầy rẫy sự cô độc và bí ẩn, lập tức kéo người đọc vào một mê cung của nhận dạng và tội lỗi.
Mọi chuyện bắt đầu bằng một lời cảnh báo rùng rợn được viết trên mảnh giấy đặt trong căn phòng tồi tàn: “Nếu mở ngăn kéo này ra, toàn bộ thế giới của ngươi sẽ sụp đổ”. Người kể chuyện, một nhân vật vô danh, phát hiện ra mình đang mang theo giấy tờ tùy thân của một người đàn ông tên là Kozuka Ryodai và quyết định hóa thân thành anh ta. Lời cảnh báo ấy, cũng như chiếc va-li trắng bí ẩn trong góc phòng, gợi lên một sự thật kinh hoàng bị chôn giấu. Thế nhưng, thay vì trốn chạy, người kể chuyện lại bị cuốn hút bởi sự tò mò về thân phận thực sự của Kozuka và quyết định mở cuốn hồi ký đầu tiên.
Cuốn hồi ký này không phải là một chuỗi sự kiện đơn thuần, mà là một hành trình đi ngược về tuổi thơ, nơi nhân vật chính (Kozuka) đã phải đối mặt với những sang chấn tâm lý khủng khiếp, từ bạo lực gia đình đến sự sinh sôi của ý niệm tội ác. Tác phẩm đặt ra những câu hỏi sâu sắc về bản chất của cái ác, sự phân ly nhân cách, và mối liên hệ không thể tách rời giữa nỗi cô độc, sự tổn thương và hành vi hủy hoại. Bằng cách lồng ghép “hồi ký” của Kozuka vào câu chuyện khung, Nakamura Fuminori khéo léo tạo ra một hiệu ứng nhân đôi: người đọc không chỉ theo dõi hành trình của nhân vật “Tôi” khám phá Kozuka, mà còn cùng Kozuka nhỏ tuổi đối diện với “phần tăm tối” đang dần hình thành trong chính mình.
Yêu cầu của bạn về một bài viết trên 2000 từ buộc tôi phải tiến hành một phân tích kỹ lưỡng, không chỉ dừng lại ở việc tóm tắt cốt truyện mà còn phải đào sâu vào từng chi tiết, từng đoạn độc thoại nội tâm của nhân vật để làm sáng tỏ các tầng ý nghĩa tâm lý và triết học mà tác phẩm truyền tải. Bài viết này sẽ tập trung vào việc làm nổi bật những xung đột nội tâm, sự phức tạp của mối quan hệ gia đình, và đỉnh điểm bi kịch dẫn đến sự hình thành của một nhân cách bị rạn nứt.
1. Tóm Tắt Chi Tiết Nội Dung Cuốn Hồi Ký
Cuốn hồi ký của Kozuka Ryodai, nhân vật trung tâm của phần trích này, là bức tranh bi kịch về quá trình lớn lên của một đứa trẻ bị cô lập, phải vật lộn với những khái niệm méo mó về tội lỗi, tình yêu, và bạo lực.
1.1. Bối cảnh mở đầu và sự hoán đổi nhận dạng
Người kể chuyện của câu chuyện khung thức tỉnh trong một căn phòng cũ kỹ, ọp ẹp, không biết mình là ai ngoài việc sở hữu bộ giấy tờ tùy thân của Kozuka Ryodai, sinh năm 1977. Nhờ kẽ hở trong quy định đăng ký giấy tờ tùy thân ở Nhật, anh ta có thể dễ dàng “hóa thân” thành Kozuka. Đây là bước ngoặt quan trọng: sự lựa chọn sống dưới một vỏ bọc mới, một danh tính đã được thiết lập, thay vì đối mặt với sự trống rỗng của chính mình. Sự tồn tại của Kozuka được gói gọn trong lời nhắn trên bàn: “Nếu mở ngăn kéo này ra, toàn bộ thế giới của ngươi sẽ sụp đổ”. Lời cảnh báo này không ngăn cản được “Tôi” mà chỉ làm tăng thêm sự tò mò về thân phận thực sự của Kozuka, người có lẽ là chủ nhân của cuốn hồi ký cô độc đang nằm trước mặt.
1.2. Vụ án hàng xóm và “Tội ác” thời thơ ấu
Cuốn hồi ký bắt đầu từ một đám tang u ám bên nhà hàng xóm. Kozuka khi ấy là một học sinh lớp ba, chứng kiến nỗi đau của cậu bạn cùng lớp có chị gái bị bắt cóc và sát hại. Vụ án mạng này trở thành chất xúc tác đầu tiên cho sự méo mó tâm lý của Kozuka. Cậu bạn kia, vì ghen ghét người chị cùng mẹ khác cha , đã bày trò khiến tên sát nhân (một người đàn ông vô công rỗi nghề, cô độc) bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của chị mình. Kozuka nhận ra đây là một hành vi “ném đá giấu tay,” một “tội ác” tinh vi , nhằm loại bỏ “cái gai trong mắt” bằng cách lợi dụng một kẻ tha hóa xã hội.
Điều khiến Kozuka kinh ngạc và ghen tị không phải là tội ác, mà là cách cậu bạn kia có thể dễ dàng chuyển sang vẻ mặt rưng rưng hối lỗi và nhận được sự an ủi, tha thứ từ cha mẹ và mọi người xung quanh. Cảm xúc “ghen tị” bỗng dâng lên trong Kozuka, một cảm giác nóng ran ngột ngạt. Ngay tại nơi có những chiếc bóng sọc dài đan xen nhau (một hình ảnh mang tính biểu tượng của sự phức tạp, méo mó), cảm xúc ấy đã được sinh ra, đánh dấu sự ra đời của “phần tăm tối” trong tâm hồn cậu bé.
1.3. Cuộc sống gia đình và vòng luẩn quẩn bạo lực
Cuộc sống gia đình của Kozuka là một chuỗi các sang chấn. Cậu là con riêng được mẹ dẫn về, phải sống chung với dượng và em gái cùng mẹ khác cha. Em gái cậu thường xuyên nói dối rằng cậu đánh nó để được bà nội (mẹ của dượng) bảo vệ. Bà nội, một người phụ nữ yêu thương cháu gái một cách “mù quáng” , đã biết tỏng lời nói dối nhưng vẫn trừng phạt Kozuka. Bà ấy không trừng phạt vì hành vi đánh người, mà vì Kozuka đã “khiến nó sợ hãi” – một sự trừng phạt phi lý, bắt nguồn từ nỗi ám ảnh và sợ hãi của bà về tổn thương có thể xảy đến với cháu gái mình. Điều này càng củng cố vị thế của Kozuka như một “dị vật” trong gia đình, một sự tồn tại gây ngứa mắt cho người lớn.
Đêm đến, Kozuka lại phải chứng kiến một hình thái bạo lực khác. Cậu nghe thấy dượng đánh mẹ. Sau tiếng bạo hành là âm thanh của một cuộc vật lộn, mà Kozuka nhận ra đó là “chuyện ấy” , nơi tiếng rên rỉ của mẹ hòa trộn giữa “niềm vui và sợ hãi”. Cảnh tượng này, nơi bạo lực và tình dục bệnh hoạn giao thoa, gây ra sự kích động mạnh mẽ và sự phân ly trong tâm lý cậu bé. Cậu bé tự hỏi liệu mở cánh cửa ra có làm cuộc đời mình xoay chuyển không, nhưng cuối cùng lại quay trở về phòng.
1.4. Cái chết của em gái cùng mẹ khác cha và sự giải thoát
Kozuka có một “căn cứ bí mật” trên đồi, nơi cậu thường đến để tìm kiếm sự bình yên, nơi cậu ước mình có thể “hóa thành cây để không cần suy nghĩ”. Nơi này nằm gần một vách đá cheo leo, nơi từng xảy ra một vụ tự sát. Em gái cậu nằng nặc đòi đến đó.
Khi em gái thường xuyên đến đó một mình, nỗi lo sợ không biết khi nào tai họa ập đến đã “chèn ép cả hơi thở” và tạo thành một cảm giác “bất an” khốn khổ trong Kozuka. Cậu khao khát được “giải thoát” khỏi nỗi bất an này “bằng mọi giá”. Trong một lần hai anh em cùng đến căn cứ bí mật, khi em gái đang chơi trò gia đình với con gấu mèo Maho, Kozuka quyết định hành động.
Trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, cậu nảy ra ý định khiến em gái giật mình để nó ý thức được sự nguy hiểm. Kozuka vươn tay tóm lấy đôi vai gầy của em gái. Em gái vùng vẫy kịch liệt, làm tuột con gấu mèo Maho, mất thăng bằng khi với tay chụp lấy nó, và trượt chân ngã xuống vực sâu.
Cái chết của em gái là đỉnh điểm bi kịch. Kozuka sững sờ, nhưng đồng thời, cái thứ nghẹn ứ nơi cổ họng bỗng trôi tuột đi mất. Đó là sự giải thoát khỏi nỗi bất an dai dẳng, mặc dù nó được trả giá bằng sinh mạng. Kozuka nhận ra rằng việc dẫn em gái đến đó ngay từ đầu đã là sự thể hiện của “sát khí dâng lên trong lòng”, một hành động thay cho lời xin lỗi nhưng lại chất chứa ý muốn giết người. Cậu tự vấn về sự phức tạp tâm lý này và về “ý muốn giết người sùng sục” của một đứa trẻ lớp ba.
Cuốn hồi ký đột ngột kết thúc sau phân đoạn này. Người kể chuyện (Tôi) tìm thấy một mẩu giấy ghi “NGĂN KÉO TRÊN CÙNG”. Ngăn kéo đầu tiên trống rỗng. Câu chuyện dừng lại ở việc “Tôi” chuẩn bị mở ngăn kéo thứ hai và thứ ba, để lại một câu hỏi lớn về danh tính và số phận của Kozuka Ryodai, cũng như chính “Tôi”.
2. Phân Tích Chuyên Sâu và Cảm Nhận Cá Nhân Về “Phần Tăm Tối” Trong Tác Phẩm
Với độ dài giới hạn của đoạn trích, Nakamura Fuminori đã trình bày một cách cô đọng nhưng cực kỳ sâu sắc về quá trình hình thành của một tâm hồn bị tổn thương và bị rạn nứt. Cảm nhận cá nhân về tác phẩm này là sự kinh ngạc trước cách tác giả phơi bày mối liên hệ nhân quả giữa bạo lực xã hội, sang chấn gia đình và sự tha hóa cá nhân, đặc biệt là ở trẻ em.
2.1. Sự Rạn Nứt Của Bản Ngã và Vấn Đề Nhận Dạng (Identity and Dissociation)
Cấu trúc truyện được xây dựng trên sự phân ly nhân cách (dissociation) và khủng hoảng nhận dạng (identity crisis), từ câu chuyện khung đến cuốn hồi ký.
2.1.1. Hoán đổi Kozuka Ryodai và sự vô danh
Người kể chuyện mở đầu bằng việc chấp nhận danh tính của Kozuka Ryodai, một hành động tượng trưng cho việc từ bỏ bản ngã của chính mình và mặc vào một cái vỏ rỗng. Đây không chỉ là một thủ thuật cốt truyện mà còn là một phép ẩn dụ cho sự cô độc của con người hiện đại: có thể dễ dàng xóa bỏ bản thân và sống dưới một cái tên khác. Sự vắng mặt của nhận dạng thực sự ngay từ đầu gợi ý rằng câu chuyện không phải là về một cá nhân cụ thể, mà là về một “tâm lý” mà nhiều người có thể mang. Sự tò mò của “Tôi” về Kozuka chính là sự tò mò về cái “phần tăm tối” trong chính mình.
2.1.2. Cơ chế phân ly tâm lý “chuyện của người khác”
Trong phần tái bút và một số đoạn về tâm lý học hành vi (chủ yếu được đề cập trong các snippet cuối, dù không phải của Kozuka nhưng có thể liên hệ), tác giả đã đề cập đến cơ chế phòng vệ tâm lý mà nhân vật phải chịu đựng. Đó là trạng thái “Ý thức theo đó bị chia tách làm hai: Bản thân bước đi phía đằng sau lại nhìn thấy chính mình thuở nhỏ đang đi cùng với cô bé kia” và “ép bản thân phải nghĩ rằng đó dường như là chuyện của người khác, chứ không phải của mình”.
Cơ chế này được hình thành khi nhân vật phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau và sự bất công (như bị bà nội trừng phạt phi lý, bị em gái nói dối). Để tồn tại, Kozuka phải tự tách mình ra khỏi nỗi đau, xem cuộc đời mình như một bộ phim hay “chuyện của người khác”. Hành động tóm vai em gái (dẫn đến cái chết) không hẳn là hành động của Kozuka “chủ động” mà là đỉnh điểm của một quá trình bị phân ly, nơi ý muốn giải thoát khỏi sự bất an đã vượt qua mọi lý trí.
2.2. Sự Sản Sinh Của Tội Ác Từ Nỗi Cô Độc và Ghen Tị
Tác phẩm đặt nền móng cho tội ác bằng cách khám phá sự ghen tị và cô độc.
2.2.1. Sự ra đời của cái ác từ sự kích động
Cảm xúc “ghen tị” của Kozuka trước cậu bạn cùng lớp là điểm mấu chốt. Cậu bé đó đã thực hiện một “tội ác ném đá giấu tay” hoàn hảo: lợi dụng kẻ điên để loại bỏ chị gái. Nhưng điều Kozuka ghen tị là khả năng của cậu bạn trong việc ngay lập tức trưng ra vẻ mặt đáng thương, nhận được sự tha thứ và an ủi. Hành vi này cho Kozuka thấy một con đường tồn tại: Tội ác có thể được che đậy, và sự thương hại xã hội có thể được thao túng. Cảm xúc ghen tị này dâng lên đã đánh dấu sự hình thành của “phần tăm tối” trong tâm hồn Kozuka, nơi cậu chấp nhận một sự thật rằng sự tồn tại dị biệt sẽ bị đào thải, và để tồn tại, phải học cách hành động một cách tăm tối và tinh vi.
2.2.2. Bi kịch của sự giải thoát bằng bạo lực
Cái chết của em gái không phải là một hành động giết người lạnh lùng mà là sản phẩm của một nỗi “bất an” tích tụ và một khát vọng “giải thoát” điên cuồng. Kozuka bị dằn vặt bởi nỗi sợ hãi em gái sẽ gặp nguy hiểm tại vách đá. Sự sợ hãi này “chèn ép cả hơi thở”. Việc cậu bé cố tình hù dọa em gái để nó ý thức được sự nguy hiểm là một hành động bộc phát, nhưng cũng là sự thừa nhận vô thức về “sát khí dâng lên trong lòng”. Sự kiện này kết thúc nỗi khốn khổ của Kozuka, cho thấy bản chất méo mó của tâm lý: đôi khi, sự chấm dứt của một nỗi sợ hãi tột độ chỉ có thể đạt được thông qua một hành động hủy diệt.
2.3. Ám Ảnh Bạo Lực Gia Đình và Sự Kích Động Bệnh Hoạn
Bạo lực gia đình trong tác phẩm không chỉ là nền tảng mà còn là nguyên nhân trực tiếp thúc đẩy sự tha hóa.
2.3.1. Tình yêu mù quáng và sự bóp méo nhận thức
Bà nội của em gái Kozuka là hình ảnh tiêu biểu cho “tình yêu thương mù quáng”. Bà trừng phạt Kozuka không vì hành vi, mà vì “nỗi sợ hãi về những thương tổn” có thể xảy đến với cháu gái. Điều này tạo ra một sự bất công kinh khủng: Kozuka bị trừng phạt vì một cảm xúc (khiến em gái sợ hãi) chứ không phải một hành động. Bà đã bóp méo sự thật để bảo vệ sự hoàn hảo ảo tưởng của gia đình. Điều này củng cố vị thế của Kozuka như một kẻ tội đồ không thể được yêu thương, một “dị vật”.
2.3.2. Sự giao thoa của bạo lực và tình dục
Cảnh Kozuka đứng ngoài cửa, nghe dượng đánh mẹ, rồi sau đó là âm thanh hỗn loạn của một cuộc giao hợp giữa “niềm vui và sợ hãi”, là một sang chấn đỉnh điểm. Đối với Kozuka nhỏ tuổi, bạo lực và tình dục bệnh hoạn đã gắn chặt với nhau. Mẹ cậu chấp nhận bị đánh đập (hoặc tìm thấy sự thỏa mãn méo mó trong đó), và dượng sử dụng bạo lực như một màn dạo đầu. Sự kích động này khiến Kozuka cảm thấy chân căng cứng , nhưng cũng đồng thời dấy lên sự tò mò muốn mở cửa. Nó ám chỉ rằng bạo lực và sự hủy hoại có thể trở thành nguồn gốc của sự kích thích, là một phần của “phần tăm tối” mà cậu đang tìm kiếm. Đây là một nguyên nhân quan trọng khiến Kozuka sau này cảm thấy “phấn khích” một cách lạ thường khi nghĩ đến sự tấn công của những kẻ điên trong thị trấn.
2.4. Khát Vọng Giải Thoát Tuyệt Đối và Hình Ảnh Vách Đá
Vách đá nơi căn cứ bí mật mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc trong tâm lý học.
2.4.1. Vách đá là ngưỡng cửa
Nơi này từng là nơi xảy ra một vụ tự sát, một địa điểm đại diện cho sự chấm dứt tuyệt đối. Kozuka tìm đến đó để hóa thân thành cây, để được giải thoát khỏi gánh nặng suy nghĩ và cảm xúc. Khi em gái đến đó, vách đá trở thành một biểu tượng kép: vừa là nơi giải thoát cho Kozuka khỏi nỗi cô đơn , vừa là nguồn gốc của nỗi bất an mới, nỗi sợ em gái sẽ rơi xuống.
2.4.2. Giải thoát khỏi bất an bằng mọi giá
Nỗi bất an kéo dài khiến Kozuka khao khát “mình sớm được giải thoát” và sẽ “kết thúc nỗi bất an này bằng mọi giá”. Điều này cho thấy sự tăm tối không chỉ là hành động, mà là sự chấp nhận: chấp nhận cái chết (của em gái) như một phương tiện để đạt được sự bình yên nội tâm (sự giải thoát). Khoảnh khắc em gái rơi xuống, cái thứ nghẹn ứ nơi cổ họng bỗng trôi tuột đi mất – một sự giải thoát vật lý và tâm lý rõ ràng. Kozuka không cảm thấy hối hận ngay lập tức, mà là sự thanh lọc tăm tối, một sự thỏa mãn méo mó của khát vọng giải thoát tuyệt đối.
2.5. Nghệ Thuật Kể Chuyện và Sự Căng Thẳng Tâm Lý
Tác giả sử dụng một nghệ thuật kể chuyện bậc thầy để duy trì sự căng thẳng.
2.5.1. Ngôn ngữ của sự phân ly
Xuyên suốt cuốn hồi ký, Kozuka luôn nhìn nhận hành vi của mình từ góc độ khách quan, như thể đang phân tích một nhân vật khác. Điều này làm tăng tính kinh dị và lạnh lùng của câu chuyện. Việc kết thúc câu chuyện ở một cao trào tâm lý (cái chết của em gái) nhưng lại đột ngột dừng lại ở cuốn hồi ký 1, sau đó người kể chuyện khung chỉ tìm thấy tờ giấy ghi “NGĂN KÉO TRÊN CÙNG” trống rỗng, tạo ra một khoảng trống bí ẩn. Nó buộc người đọc phải tự hỏi: liệu Kozuka Ryodai đã thoát khỏi bi kịch đó, hay chỉ là một nhân cách đã bị phân ly và thay thế, giống như việc “Tôi” đang cố gắng hóa thân thành anh ta?
2.5.2. Sự liên kết các tác phẩm
Trong phần Tái Bút (Postscript), Nakamura Fuminori xác nhận rằng “Ngăn Kéo Trên Cùng – Phần Tăm Tối” là tác phẩm thứ 17 của ông, và nó có những “sợi dây liên kết xuyên suốt các tác phẩm” trước đó như Nhà thờ X hay Đêm em biến mất. Tác giả cũng đề cập đến việc phân tích cựu tử tù Miyazaki, nhấn mạnh việc giữ lại tính nguyên bản trong tâm lý tội phạm. Điều này gợi ý rằng câu chuyện của Kozuka là một nghiên cứu tâm lý về sự tha hóa, được đặt trong chuỗi các tác phẩm khám phá bản chất của cái ác, nơi mà tội lỗi và sự tàn khốc của thế giới có thể là một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
3. Kết Luận
“Ngăn Kéo Trên Cùng – Phần Tăm Tối” không chỉ là một tiểu thuyết trinh thám tâm lý mà là một nghiên cứu sâu sắc về quá trình một tâm hồn bị bóp méo. Thông qua câu chuyện của Kozuka Ryodai, tác giả Nakamura Fuminori đã đặt ra những vấn đề nhức nhối về bạo lực gia đình, sự cô độc cùng cực, và cách xã hội vô tình tạo ra những “phần tăm tối” trong mỗi cá nhân.
Cảm nhận xuyên suốt quá trình đọc là sự nặng nề và ám ảnh. Tác phẩm không nhằm mục đích phán xét mà là để phơi bày: phơi bày cơ chế phòng vệ bệnh hoạn, sự giao thoa của các sang chấn, và khát vọng giải thoát tuyệt đối khỏi nỗi bất an của một đứa trẻ. Cái chết của em gái là một hành động tội lỗi, nhưng cũng là một “giải pháp” tâm lý cho một nỗi khổ không thể chịu đựng được.
Việc cuốn hồi ký kết thúc đột ngột và ngăn kéo đầu tiên trống rỗng càng làm tăng sự bất an cho người kể chuyện khung (và cho người đọc). Nó ngụ ý rằng “Ngăn Kéo Trên Cùng” không phải là nơi chứa đựng bí mật vật lý, mà là nơi cất giấu sự thật trần trụi về bản ngã tăm tối: nếu mở ra, sự thật kinh hoàng về danh tính thực sự và tội lỗi bị lãng quên sẽ làm “toàn bộ thế giới của ngươi sụp đổ”. Tác phẩm là một lời cảnh tỉnh về mối liên hệ nhân quả của cái ác, và về sự mỏng manh của ranh giới giữa người bình thường và kẻ tội phạm, giữa sự sợ hãi và sự hủy diệt.


