


**GIỚI THIỆU**
Cẩm phạm quy
**Tác giả:** Lữ Thiên Dật **Editor:** Sặc Fructose **Thể loại:** Đam mỹ, ABO, trùng sinh, niên thượng, bánh ngọt nhỏ, ấm áp hưởng phần. **Tình trạng edit:** Đang lết…
Thân làm một ngôi sao mới trong giới xe công thức 1, Diệp Tử vẫn luôn phải hứng chịu mọi lời chỉ trích. “Quái gở lạnh lùng, không thân thiết với ai.” “Nghi ngờ bị bệnh thần kinh hư thực thực, loại người này thật sự thích hợp lên đường đua sao?” “Cậu ta không phải thật lòng yêu thích loại thể thao này, đua xe chỉ là cách để cậu ta phát tiết những cảm xúc bạo lực của mình mà thôi.” … Mỗi khi Hoắc Thính Lan phong độ nhẹ nhàng bệnh vực người nhà mình trước mặt truyền thông, nói tính cách chống của mình chỉ là ẩn tình hướng nội mà thôi. Kết nãm năm năm, bọn họ tôn trọng nhau như khách, rất hài hòa. Cho đến khi Diệp Tử chết do tai nạn ngoài ý muốn trong lúc đua xe, Hoắc Thính Lan mới dần dần ý thức được… Tính cách kia không phải ẩn tình hướng nội, mà là từ khi trầm trầm, trước khi được anh chế cho, Diệp Tử đã phải trải qua rất nhiều nỗi khổ đau khổ. Trải qua mấy năm tưởng niệm đau đớn, Hoắc Thính Lan bất ngờ được trùng sinh, trở về năm Diệp Tử mới 18 tuổi, đã đến kịp lúc rồi. Hoắc Thính Lan đeo lên lớp da mặt dày, trực tiếp đến cửa cầu hôn. … 18 tuổi, Diệp Tử được nhận về hào môn, thân phận Omega nguy nguy trang nhiều năm bị bại lộ, một tờ hôn thư trên trời giáng xuống.
Lưu lạc nhiều năm ở xóm nghèo, Diệp Tử như một con nhím sợ chốn đống người, lòng đầy cảnh giác với đối tượng đính hôn, May mà đây chỉ là liên hôn thương nghiệp này, có nhiều điều cấm trong thỏa thuận trước hôn nhân: “Cấm các loại ngôn ngữ quấy rối, bao gồm nhưng không giới hạn trong…” “Cấm cố ý tiếp xúc chạm thân thể…” “Cấm…” Hoắc Thính Lan: “Tôi chính là nhân quân tử, em không cần phải lo lắng đâu.” … Sau khi kết hôn: Ngại Hoắc tìm mọi cách yêu thương che chở Diệp Tử, bù đắp cho Diệp Tử tất cả những tiếc nuối. Con nhím nhỏ lanh nhạt vỏ tình với người ngoài, dần dần trở nên mềm hơn bánh sữa trước mặt ngài Hoắc.
Mà cái bụng nhỏ mềm mụp của nhím ta cũng dần lộ ra… Hoắc Thính Lan đã vì phạm Điều X, Khoản X của [Thỏa thuận liên hôn]. Diệp Tử: “…” Diệp Tử che lại tuyến vừa nóng vừa đau sau gáy, lùi vào góc tường, cả người xấu hổ đến đỏ bừng: “Không, không có ý mạo phạm, nhưng ngài có phải… đã quên hợp đồng kia rồi không…” Ánh mắt Hoắc Thính Lan trầm tĩnh nhìn cậu: “Ừm, quên mất, xin lỗi.” Diệp Tử nhẹ nhàng thở ra. Hoắc Thính Lan nhẹ nhàng xoay người, thong thả ung dung bẻ bản thỏa thuận liên hôn kia thành mảnh nhỏ. “Quên xé.” “Chậm trễ anh theo đuổi chồng của anh.” … Trùng sinh lão lưu manh công x một khi bị trêu sẽ thiếu ván minh ngoại cứng trong mềm thụ.
**Chương 1: Trắng đến ngày thơ**
Ở cuối đường đua, lá cờ ca rô đen trắng vẫy như điên. Thi đấu sắp kết thúc. Sau khi vượt qua góc cuối cùng, người dẫn đầu xa xa kia vẫn là tay đua người châu Á hiếm hoi trong cuộc thi đua xe công thức 1, Diệp Tử. Biểu hiện của cậu trong trận đấu này vẫn như trước, phong cách cấp tiến đến gần như điên rồ. Không chỉ một bình luận viên từng đánh giá tiêu cực về phong cách thi đấu cực đoan của cậu. Có người cho rằng vì ngôi sao mới trong trường đua công thức này có một khuynh hướng tự hủy hoại bản thân một cách bình tĩnh, có người nói: “Trai nhà đua xe có cậu không phải chân chính chính nhiếp tình yêu thương loại thể thao này, có lẽ đường đua không chỉ mang đến vinh dự cho cậu, mà còn giúp cậu giải tỏa cảm xúc bạo ngược của bản thân. Cũng có nhiều báo lái cải mập mờ ám chỉ Diệp Tử bị nghi ngờ mắc một loại bệnh tâm thần nào đó, hơn nữa với thân phận người châu Á và giới tính Omega hiếm thấy trong loại thi đấu này, cùng với vẻ mặt ngạo mạn không nói lên cảm tình khi đối mặt với các buổi phỏng vấn của giới truyền thông… Trên khán đài, giọng hét vui mừng và la ó hòa vào nhau. Nửa khen nửa chê. Nhưng tất cả những điều này không ảnh hưởng gì đến Diệp Tử.
Cậu lái chiếc xe đua công thức 1 màu đen mờ, làm bằng sợi carbon, các đường viền xung quanh màu vàng nhạt, giống như một sợi dây vàng quấn vào một hồ đen không đáy, không gì có thể ngăn cản, gầm thét phá tan vạch đích. Trên khán đài VIP, một người đàn ông tuấn tú đỉnh đặc không màng tiếng la ó xung quanh, nét mặt ngạo nghễ mim cười, đứng dậy vỗ tay. Trong phòng nghỉ. Diệp Tử như bước trên bông, lảo đảo ngả ngồi xuống sofa, tóc mái ướt nhẹp đã vuốt ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt như hoa đào trước xuân khiến người ta khoan khoái. Đối với Omega mà nói, một trận thi đấu đua xe công thức đủ để tiêu hao toàn thể lực. Thậm chí cậu cũng lười cởi bộ đồ đua xe của mình ra. Phòng này là phòng nghỉ dành riêng cho Diệp Tử, Hoắc Thính Lan đóng cửa, khóa lại, vặn một chai nước tăng lực, miệng chai nước màu lam nhạt lên cánh môi ướt mềm hồng hào của Diệp Tử, đút cho cậu uống. Diệp Tử yên tĩnh nghe lời, giơ tay lỡ lấy cổ tay của Hoắc Thính Lan, dùng tự thế này uống hết một chai nước. Đôi con ngươi trong vắt, không rõ cảm xúc, màu mắt nhạt, giống mấy khối chì che mờ núi xa. Kết hôn với Hoắc Thính Lan được 5 năm, cậu vẫn luôn như vậy. Lạnh lùng, hướng nội, trầm tĩnh. Hoắc Thính Lan biết Diệp Tử gần như không biết cách biểu lộ cảm xúc, cũng rõ ràng tính cách hướng nội quái gở của cậu từ đầu mà ra, tuy có tiếc nuối, nhưng cảm giác nhiều là thương tiếc.
Trong mắt anh, Diệp Tử như nhân nhẫn gốm sứ được tạo nên từ một đống mảnh nhỏ, nhìn có vẻ cứng rắn, thật ra đã chồng chất vết thương, yếu ớt dễ vỡ. Thành hôn 5 năm, anh dốc lòng che chở cho Diệp Tử, tìm mọi cách yêu thương, đáng tiếc hiệu quả không được bao nhiêu. Nơi duy nhất có thể khiến Diệp Tử giải tỏa một chút chính là môn thể thao đua xe công thức, có lẽ chỉ trong lãnh tranh sinh tử đó cậu mới có thể thật sự cảm nhận được nhịp đập trái tim và sức sống mãnh liệt đang bừng bừng trong cơ thể. Trong không khí toàn là pheromone mùi hương từ lan ngọt ngào của Diệp Tử, hòa lẫn với mùi mồ hôi trên bộ đồ đua xe sũng nước, tùy ý lan tỏa. Cuộc đua này sắp kết thúc, để không làm tổn tốn thể lực của Diệp Tử, Hoắc Thính Lan đã cấm dục nhiều ngày. Alpha đang tuổi sung mãn, giống như sói đói mỗ, ngậm trong pheromone của bạn lả


