Sách Dám Thất Bại PDF có tiếng Việt

Sách Dám Thất Bại PDF có tiếng Việt

Sách Dám Thất Bại PDF có tiếng Việt là một trong những Sách phát triển bản thân đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Dám Thất Bại PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Chương 1 Thời thơ ấu

Tôi sinh năm 1950 trong một đại gia đình có 14 đứa con. Cha tôi bán hàng thịt, còn mẹ tôi là người nội trợ bình thường. Tôi sinh ra trong tầng lớp thấp kém của xã hội, giữa những người nói năng rất thô lỗ và cốc cắn, nên mà hàng ngày người ta luôn miệng chửi thề và nói những từ khó nghe. Trong bởi cảnh đó, chúng tôi đã trải qua tuổi thơ khổ khăn của mình, không ngày nào về nhà mà cha không chửi rủa, đánh mẹ tôi hay một đứa con trong tôi. Chúng tôi luôn phải ăn những mẩu xương và thịt heo thừa mà cha tôi bán không hết trong ngày. Không biết có phải vì đó là cách khốn khổ của ông hay vì chúng tôi chỉ là những kẻ ăn bám mà ông đổi xử bất công với chúng tôi khi ông dành toàn bộ phần thịt ngon nhất cho khách hàng và chế cho chúng tôi toàn những mẩu vụn không ai thèm mua.

Cha tôi lớn lên với ý nghĩ rằng cách dạy con tốt nhất trong môi trường là phải thật “nghiêm khắc” và “cứng rắn”. Một lần, ông kể với chúng tôi rằng suốt thời thơ ấu của mình, không ngày nào ông không bị mẹ nuôi cốc vào đầu (cha tôi vốn là con nuôi); vì vậy cho đến tận bây giờ, ông vẫn tin rằng ông khám khá hơn, thông minh hơn các anh em nuôi và cả các anh chị em ruột của mình là nhờ những cái cốc đầu. Tôi còn nhớ một lần nọ, cha đánh chị tôi chơi mạt trược đến nỗi không thể chịu đựng được nữa nên phải báo cảnh sát. Chắc hẳn các bạn cũng đoán ra được tình huống lúc đó tôi tệ đến mức nào vì chúng tôi sở cha nên không dám nói với bất cứ ai về việc cha đánh đập mình, nổi gì đến việc báo cảnh sát. Một lần khác mà tôi còn nhớ là lúc tôi bị cảm và bị đốt áo sơ mi vì không chuẩn bị sẵn sàng đi học về xe điếu dừa dùm do xe dồn sớm hơn thường lệ.

Ngược lại, mẹ tôi là người phụ nữ dịu dàng và giản dị nhất mà ai cũng phải mừng ước. Dù bị ông bà và cha tôi đánh đập và la mắng, mẹ vẫn cứ nhẫn nhịn và phục tùng họ. Lần nọ, mẹ kể với tôi rằng chỉ tôi chỉ “ấu yếm” bà trong ba ngày đầu tiên sau lễ cưới. Tôi không hình dung nổi làm thế nào 14 anh em ra đời được! Với một việc nữa, tôi đã thử nhà ra, nơi duy nhất tôi có thể đến là trường học. Vì thế, tôi luôn mong được đến trường, tuy nhiên đó cũng là nơi tôi vừa yêu ghét. Đó là vì suốt thời gian học tiểu học, tôi gặp phải một ông thầy có tính cách hơn là dạy học. Mỗi khi chúng tôi không trả lời được câu hỏi, ông bắt chúng tôi đứng lên ghế, rồi tới cạnh bên, thục tay vào tái quần soọc của chúng tôi và….. néo! Nhà tôi thi không như ngon lửa, còn trường học giống “cái chảo nóng”. Một thứ nữa cũng là phần của tuổi thơ mình tổn, đó là “kẻ phê”. Mỗi ngày sau khi tan học, tôi chẳng còn muốn về nhà, mà lại la cả đồ đây với lũ bạn, đều giỡn và đánh bạc….. Thậm chí, chúng tôi thành lập một đội bóng rổ mang tên “FORTISS”, về sau, chúng tôi đã lây tên này đặt cho công ty của mình. Đó là toàn cảnh những ngày thơ ấu của tôi.

Tôi sinh ra giữa hai thái cực. Phải nói rằng tuổi thơ của tôi có anh chị em tôi bị ảnh hưởng và tôi không dám đoạn chắc điều này không để lại dấu vết gì trong cuộc đời tôi sau này. Nhiều người trong chúng ta cũng gặp phải điều tương tự trong cuộc sống. Cuộc sống có thể đã quá tệ bạc với ta. Thậm chí ta có thể nó nó quá bất công và tự hỏi mình tại sao lại thế. Trong cuộc tìm kiếm câu trả lời cho điều này, một số người bị rơi loạn về mặt tinh thần và tâm lý, và những người vẫn còn hết sức sợ hãi. Một số khác bị ảnh hưởng nặng nề đến nỗi họ bị “nhàm chím” và mãi mãi không bao giờ đừng lên được nữa. Chương 2: Những ngày ở trung học Trong chương đầu tiên, tôi đã giới thiệu quãng đời lúc anh chị em tôi chúng tôi còn phải dựa dẫm vào cha mẹ và những gì chúng tôi đã trải qua trong suốt thời gian đó. Vào năm 1967, tôi đang học năm thứ năm ở trường trung học Batu Pahat, Johor, Malaysia; đây là năm mà tôi cho là “trọng đại” vì năm đó, tôi là năm lớp 5, đầu tiên bị thầy giáo tát trước mặt cả lớp! Khi ấy tôi 17 tuổi. Sự bất công đối với tôi, tôi sẽ không bao giờ quên này.

Là cô bé không tin, nhưng cái tát ấy là bài học lớn nhất trong suốt thời thanh niên của tôi và hóa ra là phúc lành cho tôi. Chính nó buộc tôi phải học cách đối chuyện trước công chúng, chuyện này đạt tôi chỉ xin phép không kể ra đây. Năm đó, tôi đã học kỳ thứ 12. Một lần nữa, tôi học một bài học cuộc đời khác. Chúng tôi chủ cho đến phút cuối cùng để thi, có lẽ không ai trong tôi đã biết những gì xảy ra với chúng tôi. Ngày hôm sau khi vào phòng thi, tôi đã trốn trống. Tôi luôn tự hỏi tại sao nhiều người lại sợ hãi như vậy, mà cho dù người ta đã rất tệ, thì cuộc đời vẫn dạy cho tôi, để làm quen với những thứ đó, thật không thể nào. Tất cả những gì bạn cần phải học cách đối mặt với những thứ đó. Khi biết tôi có hai người bạn thân là hai người rất giống tôi. Nhưng chỉ những ai biết tôi mới hiểu tôi. Với tôi, tôi cũng không tin vào những tuyệt đối như thế. Trong trường học, tôi đã cố gắng để hiểu một vài bài học. Lớp học của tôi gồm 26 người bạn học nam và chỉ có tôi và một người bạn nữ. Chúng tôi học một môn học mới. Đó là khi tôi gặp một học sinh mới từ cuối năm lớp 6. Chúng tôi học về cách sử dụng một vài từ mới, và bắt đầu học về “từ vựng” như tôi nhớ.

Chúng tôi có một vài quyển sách cũ và bắt đầu làm quen với một bài học mới. Thầy giáo của chúng tôi là một người Việt Nam. Rất nhiều trong số chúng tôi, như tôi, đã phải chịu đựng bởi một vài bài học trong cuộc sống trước đây, và việc học những điều mới cũng là một thách thức đối với chúng tôi. Tôi không bao giờ quên ngày hôm đó. Chúng tôi đang học về những thứ gọi là “từ vựng”, và tôi nhận thấy rằng đó là một cách dạy rất khác thường. Thầy giáo dạy chúng tôi về cách sử dụng từ như thế nào để tạo thành một câu, và sau đó chúng tôi phải học cách áp dụng nó. Tôi nhớ lại tôi có một người bạn là người Mỹ, anh ta thường nói rằng “đây là một cách học rất hữu ích”. Thế là chúng tôi học về cách sử dụng từ như thế nào. Và tôi nhớ rằng đó là lúc tôi học được rằng những cái từ đó đều là từ nước ngoài. Và tôi nghĩ là mọi người đều đã học được một điều gì đó mới. Nhưng điều mà tôi thực sự muốn chia sẻ ở đây là một trong những bài học lớn nhất của tôi trong suốt thời gian ở trường học. Với tôi, trường học đã là một nơi mà tôi luôn mong đợi. Tôi đã học được cách để đối diện với những người lạ. Tôi học cách nói chuyện với họ, và tôi học cách để tạo ra những mối quan hệ mới với mọi người. Sau đó, tôi đã đi học ở một trường khác, trường trung học Batu Pahat, Johor, Malaysia. Đó là một ngôi trường nam sinh, và tôi chỉ là một trong số ít những nữ sinh ở đó. Điều này có nghĩa là tôi phải tìm cách để hòa nhập và tạo ra những mối quan hệ mới với các bạn nam sinh.

Tôi đã học cách để đối diện với sự e ngại của họ, và tôi học cách để đối diện với những lời trêu chọc của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời thúc đẩy của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời khích lệ của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời chỉ trích của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời phê bình của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời khích lệ của họ. Tôi đã học được cách để sử dụng những lời chỉ trích của họ để cải thiện bản thân, và tôi đã học được cách để sử dụng những lời khích lệ của họ để tiến lên phía trước. Và tôi đã học được cách để sử dụng những lời phê bình của họ để trở nên mạnh mẽ hơn. Và tôi đã học được cách để sử dụng những lời chỉ trích của họ để trở nên tốt hơn. Đó là một trong những bài học lớn nhất của tôi trong suốt thời gian ở trường học. Tôi đã học được cách để đối diện với những người lạ. Tôi học cách nói chuyện với họ, và tôi học cách để tạo ra những mối quan hệ mới với mọi người. Sau đó, tôi đã đi học ở một trường khác, trường trung học Batu Pahat, Johor, Malaysia. Đó là một ngôi trường nam sinh, và tôi chỉ là một trong số ít những nữ sinh ở đó. Điều này có nghĩa là tôi phải tìm cách để hòa nhập và tạo ra những mối quan hệ mới với các bạn nam sinh. Tôi đã học cách để đối diện với sự e ngại của họ, và tôi học cách để đối diện với những lời trêu chọc của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời thúc đẩy của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời khích lệ của họ.

Và tôi học cách để đối diện với những lời chỉ trích của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời phê bình của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời khích lệ của họ. Tôi đã học được cách để sử dụng những lời chỉ trích của họ để cải thiện bản thân, và tôi đã học được cách để sử dụng những lời khích lệ của họ để tiến lên phía trước. Và tôi đã học được cách để sử dụng những lời phê bình của họ để trở nên mạnh mẽ hơn. Và tôi đã học được cách để sử dụng những lời chỉ trích của họ để trở nên tốt hơn. Tất cả những điều này đã làm cho tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi đã học được cách để đối diện với những thử thách mà tôi phải đối mặt. Và tôi đã học được cách để vượt qua những thử thách đó. Và tôi đã học được cách để trở nên tốt hơn. Và tất cả những điều này đã làm cho tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi đã học được cách để đối diện với những thử thách mà tôi phải đối mặt. Và tôi đã học được cách để vượt qua những thử thách đó. Và tôi đã học được cách để trở nên tốt hơn. Vì vậy, tôi có thể nói rằng tôi đã học được rất nhiều điều từ trường học. Và tôi biết rằng tôi sẽ sử dụng những bài học đó để giúp tôi trong suốt phần còn lại của cuộc đời. Vào năm 1967, tôi đang học năm thứ năm ở trường trung học Batu Pahat, Johor, Malaysia; đây là năm mà tôi cho là “trọng đại” vì năm đó, tôi là năm lớp 5, đầu tiên bị thầy giáo tát trước mặt cả lớp! Khi ấy tôi 17 tuổi. Sự bất công đối với tôi, tôi sẽ không bao giờ quên này. Là cô bé không tin, nhưng cái tát ấy là bài học lớn nhất trong suốt thời thanh niên của tôi và hóa ra là phúc lành cho tôi. Chính nó buộc tôi phải học cách đối chuyện trước công chúng, chuyện này đạt tôi chỉ xin phép không kể ra đây. Năm đó, tôi đã học kỳ thứ 12.

Một lần nữa, tôi học một bài học cuộc đời khác. Chúng tôi chủ cho đến phút cuối cùng để thi, có lẽ không ai trong tôi đã biết những gì xảy ra với chúng tôi. Ngày hôm sau khi vào phòng thi, tôi đã trốn trống. Tôi luôn tự hỏi tại sao nhiều người lại sợ hãi như vậy, mà cho dù người ta đã rất tệ, thì cuộc đời vẫn dạy cho tôi, để làm quen với những thứ đó, thật không thể nào. Tất cả những gì bạn cần phải học cách đối mặt với những thứ đó. Khi biết tôi có hai người bạn thân là hai người rất giống tôi. Nhưng chỉ những ai biết tôi mới hiểu tôi. Với tôi, tôi cũng không tin vào những tuyệt đối như thế. Trong trường học, tôi đã cố gắng để hiểu một vài bài học. Lớp học của tôi gồm 26 người bạn học nam và chỉ có tôi và một người bạn nữ. Chúng tôi học một môn học mới. Đó là khi tôi gặp một học sinh mới từ cuối năm lớp 6. Chúng tôi học về cách sử dụng một vài từ mới, và bắt đầu học về “từ vựng” như tôi nhớ. Chúng tôi có một vài quyển sách cũ và bắt đầu làm quen với một bài học mới. Thầy giáo của chúng tôi là một người Việt Nam. Rất nhiều trong số chúng tôi, như tôi, đã phải chịu đựng bởi một vài bài học trong cuộc sống trước đây, và việc học những điều mới cũng là một thách thức đối với chúng tôi. Tôi không bao giờ quên ngày hôm đó. Chúng tôi đang học về những thứ gọi là “từ vựng”, và tôi nhận thấy rằng đó là một cách dạy rất khác thường. Thầy giáo dạy chúng tôi về cách sử dụng từ như thế nào để tạo thành một câu, và sau đó chúng tôi phải học cách áp dụng nó. Tôi nhớ lại tôi có một người bạn là người Mỹ, anh ta thường nói rằng “đây là một cách học rất hữu ích”.

Thế là chúng tôi học về cách sử dụng từ như thế nào. Và tôi nhớ rằng đó là lúc tôi học được rằng những cái từ đó đều là từ nước ngoài. Và tôi nghĩ là mọi người đều đã học được một điều gì đó mới. Nhưng điều mà tôi thực sự muốn chia sẻ ở đây là một trong những bài học lớn nhất của tôi trong suốt thời gian ở trường học. Với tôi, trường học đã là một nơi mà tôi luôn mong đợi. Tôi đã học được cách để đối diện với những người lạ. Tôi học cách nói chuyện với họ, và tôi học cách để tạo ra những mối quan hệ mới với mọi người. Sau đó, tôi đã đi học ở một trường khác, trường trung học Batu Pahat, Johor, Malaysia. Đó là một ngôi trường nam sinh, và tôi chỉ là một trong số ít những nữ sinh ở đó. Điều này có nghĩa là tôi phải tìm cách để hòa nhập và tạo ra những mối quan hệ mới với các bạn nam sinh. Tôi đã học cách để đối diện với sự e ngại của họ, và tôi học cách để đối diện với những lời trêu chọc của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời thúc đẩy của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời khích lệ của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời chỉ trích của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời phê bình của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời khích lệ của họ. Tôi đã học được cách để sử dụng những lời chỉ trích của họ để cải thiện bản thân, và tôi đã học được cách để sử dụng những lời khích lệ của họ để tiến lên phía trước.

Và tôi đã học được cách để sử dụng những lời phê bình của họ để trở nên mạnh mẽ hơn. Và tôi đã học được cách để sử dụng những lời chỉ trích của họ để trở nên tốt hơn. Đó là một trong những bài học lớn nhất của tôi trong suốt thời gian ở trường học. Tôi đã học được cách để đối diện với những người lạ. Tôi học cách nói chuyện với họ, và tôi học cách để tạo ra những mối quan hệ mới với mọi người. Sau đó, tôi đã đi học ở một trường khác, trường trung học Batu Pahat, Johor, Malaysia. Đó là một ngôi trường nam sinh, và tôi chỉ là một trong số ít những nữ sinh ở đó. Điều này có nghĩa là tôi phải tìm cách để hòa nhập và tạo ra những mối quan hệ mới với các bạn nam sinh. Tôi đã học cách để đối diện với sự e ngại của họ, và tôi học cách để đối diện với những lời trêu chọc của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời thúc đẩy của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời khích lệ của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời chỉ trích của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời phê bình của họ. Và tôi học cách để đối diện với những lời khích lệ của họ.

Tôi đã học được cách để sử dụng những lời chỉ trích của họ để cải thiện bản thân, và tôi đã học được cách để sử dụng những lời khích lệ của họ để tiến lên phía trước. Và tôi đã học được cách để sử dụng những lời phê bình của họ để trở nên mạnh mẽ hơn. Và tôi đã học được cách để sử dụng những lời chỉ trích của họ để trở nên tốt hơn. Tất cả những điều này đã làm cho tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi đã học được cách để đối diện với những thử thách mà tôi phải đối mặt. Và tôi đã học được cách để vượt qua những thử thách đó. Và tôi đã học được cách để trở nên tốt hơn. Và tất cả những điều này đã làm cho tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi đã học được cách để đối diện với những thử thách mà tôi phải đối mặt. Và tôi đã học được cách để vượt qua những thử thách đó. Và tôi đã học được cách để trở nên tốt hơn. Vì vậy, tôi có thể nói rằng tôi đã học được rất nhiều điều từ trường học. Và tôi biết rằng tôi sẽ sử dụng những bài học đó để giúp tôi trong suốt phần còn lại của cuộc đời.