


**Cảm ơn cái lưng của bạn.**
Tôi đi học tâm lý học diễn ra rất ngẫu nhiên. Tôi còn nhớ như thế nào vào năm 1998, một người bạn tôi mới gặp vài lần gọi điện thoại cho tôi để nói chuyện. Công việc của cô ấy rất bận, mỗi lần gọi điện thoại nói chuyện chi một hai câu rồi đi vào chủ đề chính ngay, sau đó đột ngột cúp máy, để lại mình tôi dỗi diện với những tiếng tút dài của ống nghe, dường như thói quen hơi âm của con người. Tôi luôn cảm thấy nói chuyện điện thoại nói những việc chính ra thì cũng nên nói chuyện gia đình thế này thế kia hay nói những chuyện tình khúc khac, đó mới là hương vị của cuộc sống. Lần này, cô ấy đột nhiên khiến hẳn, cô ấy lại có tâm trạng tệ cho tôi nghe về chuyện gia đình chứ! Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy: “Sao hôm nay cậu lại có thời gian để nói chuyện phiếm thế.” Cô ấy thở dài nói do sống lưng của cô ấy bị gãy, phải mặc quần thạch cao, bây giờ đang nằm ở nhà dưỡng thương. Tôi xuất thân từ ngành y cho nên nghe thấy ai bị bệnh là ngay lập tức bước vào cường vị bác sĩ, tôi vội hỏi cô ấy có đau không? Cô ấy nói đã qua một thời gian rồi nên bây giờ không đau lắm, chỉ là mỗi ngày đều phải nằm yên trên giường nên cảm thấy rất cô đơn. Đọc sách cũng cũng một tư thế này, nằm mãi cũng thấy mỏi mệt. Thế nên thỉnh thoảng gọi điện thoại để xem thế giới bên ngoài thế nào.
Quân thạch cao rất cứng và bó người, không chỉ lưng không cử động được mà ngay cả chân cũng không thể. Bởi vì lưng và chân đều là người một nhà cho nên cũng cử động cùng nằm yên. Chỉ có giữ chân tuyệt đối có định thì lưng mới có thể được nghị ngơi và dưỡng thương. Mặc quần thạch cao giống như là bị liệt chân, cái cảm giác không làm được gì có thể nhấn chìm con người ta. Tôi nói, cậu phải mặc quần này trong bao lâu? Cô ấy trả lời là ba tháng. Tôi nói, tớ sẽ thường xuyên gọi điện cho cậu. Sau đó, lại dặn dò cô ấy phải cẩn thận và giữ gìn sức khỏe. Nói xong tôi vội vàng lấy bút gạch rách vào tấm lịch treo trên tường, viết dưới đó dòng chữ: Mỗi tuần gọi điện cho XX một lần, mỗi lần nhất định phải nói chuyện hơn mười lầm phút.
Lúc đó công việc của tôi bận túi bụi thế nhưng tôi vẫn dùng bút dò để đánh dấu bằng mấy dấu biểu thị nhắc nhở, cho dù tôi bận thế nào đi nữa thì mỗi tuần cũng phải nói chuyện hơn mười lần phút. Trong một lần nói chuyện, cô ấy nói giáo sư Mạnh Bình của Đại học Trung Văn Hồng Kông sắp đến Đại học sư phạm Bắc Kinh để giảng dạy môn tâm lý học, học vị thạc sĩ. Sau khi cúp máy tôi bận rực với chống tôi, tôi dùng câu danh ngôn mà Cao Bào Ngọc viết trong những đêm gà gáy- “Tôi muốn đi học”. Sau này nói với người bạn đó, tôi học, tâm lý học cảm ơn cái lưng của bạn.
• Nghĩ trưa cái nhìn của côn trùng. Năm tháng 2 năm 1998, tôi đã ngồi trong phòng học khoa Tâm lý của trường Đại học sư phạm Bắc Kinh, trở thành một nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên ngành tư vấn tâm lý. Học được nửa ngày, tôi cảm thấy hối hận lắm! Viết quá nhiều năm như thế nên tính tự do đã thành thói quen, bây giờ phải ngồi trong một chiếc bàn nhỏ hẹp như học sinh tiểu học, mặt ngược lên nghe giáo sư nói những kiến thức mà mình không biết, quả thực cảm thấy thật vất vả. Thời gian nghỉ ngơi mọi người bắt đầu nói cảm xúc của mình đối với tâm lý học.
Tôi cảm thấy hình như mình lạc vào khu rừng rậm nhiệt đới, xung quanh đều là những động thực vật lạ lẫm, non men xung quanh là rắn và thân lân, làm cho tôi cảm thấy phát khiếp. Đối với tâm lý học tôi chỉ mới đọc mấy cuốn sách của Freud và Carl Gustav Jung, còn lại những người khác đều không biết gì. Rồi như
Tôi cho rằng đó là trợ thủ Watson của thám tử Holmes. Thực ra thì ông ấy là bậc thầy của chủ nghĩa hành vi tâm lý. Điều này đơn giản như mọi người học vô công mà không hề biết Thiếu Lâm Tự vậy. Lúc đó, mọi người xung quanh không ai dám lên tiếng nói gì. Thời gian ăn cơm trưa đến rồi, tôi cảm thấy cơm tiến về phía nhà ăn. Nhà ăn ồn ào náo nhiệt, có rất nhiều người đang đứng xếp hàng, mỗi một hàng đều giống như một bím tóc vừa thủ đại. Học sinh trong lớp đều quen biết nhau cho nên cứ người đứng ở hàng này là cả lớp cùng theo đó mà đứng vào, xếp hàng lâu như thế mà hàng ngũ không những không tiến lên được bước nào nữa mà ngược lại còn lùi về sau mấy bước. Trong các hàng ngũ lộn xộn ấy cuối cùng cũng đến lượt tôi.
Các loại rau ngon đều đã cạn đĩa, còn lại chỉ là một chút rau cải lót đĩa mà thôi. Tôi tự làm bầm nói với chính mình là đi học lại là một việc gian khổ, tự nói như thế để an ủi chính mình. Tôi muốn ăn một miếng thịt gà rán, trong hộp cơm thì dễ cơm dày 2cm, tôi bắt đầu bữa ăn đầu tiên của cuộc sống sinh viên một lần nữa. Tôi chầm chậm ăn miếng thịt gà, hi vọng hương vị thơm ngon nó có thể làm tinh thần tôi phấn chấn hơn. Thế nhưng một sự đã kích mới bắt đầu. Miếng thịt gà, chẳng qua chi là một miếng cổ gà được cắt làm mấy khúc rồi những bột rán mà thôi. Tôi nhìn chầm chậm miếng thịt gà hấp dẫn ấy rồi cậm cụi, khó khăn nuốt cạng trắng. Lúc này có một cậu con trai đi đến, chắc thấy bàn tôi sạch sẽ nên đến gần đây ngồi. Cậu ấy hỏi tôi, cô giáo mặc trường phục đi phỏng vấn ạ? Sao lại trả lời trọn cùng với học sinh thế này? Tôi cười và đáp lại, cô không phải cô giáo, cô là học sinh. Cậu sinh viên này cũng đang cố gắng nuốt những sợi mì nát bét và nói tiếp, cô giáo lại nói đùa rồi. Cô lớn tuổi thế này làm sao lại là học sinh được cơ chứ. Hơn nữa cô ấy ngon như thế này ít nhất cũng phải là tiền sĩ chứ.
Anh xong cơm tôi giống như một linh hồn cô đơn, lạc lõng vậy, cứ lang thang khắp sân trường Đại học sư phạm Bắc Kinh. Vô tình tôi đi đến một cái sân nhỏ ở phía nam tòa nhà của khoa Khoa học, ánh nắng mùa thu Bắc Kinh đang trải dài trên những băng ghế, trông thật ẩm áp, thỉnh thoảng có gió lại cảm thấy se lạnh. Tự lạnh và một thế nhưng tôi vẫn ngồi. Tôi thầm nghĩ vài hôm nữa cho dù cái ghế này có còn trống thì mình cũng không dám ngồi quá lâu. Trời lạnh, cái lạnh dường như ngấm cả vào bụng, hơn nữa tôi cũng không trẻ là nữa. Đang miền man suy nghĩ thì đột nhiên có người chạm vào tay tôi, giật mình tôi nghĩ chắc họ là một đồng. Tôi ngồi lại sang một bên và cảm thấy chỗ mình cưỡng vào cho đủ lớn, bọn họ cứ ngồi xuống đi, tôi không có ý định mở mắt ra nhìn trộm điều gì đâu. Thế nhưng tôi cảm thấy họ rất kiên trì, chậm vào tôi tùy âm áp thế nhưng tôi cảm nhận được sự kiên cường của họ, xem ra họ không làm tốt tình giác thì nhất định không chịu bỏ đi đây. Tôi chỉ còn cách nhắc nhai mi mắt nặng trĩu ra nhìn họ, thế nhưng thứ mà tôi nhìn thấy đó là hai con sâu róm rất to, chúng đang bò lên cánh tay tôi, cái đầu ngọ nguậy nhìn xung quanh, tôi giật mình đứng bật dậy thăng như tên lửa, tôi vậy mạnh tay, hai con sâu róm rơi xuống đất.
Tôi quay lại nhìn cái cây đằng sau lưng mình, trên đó dặc là sâu róm, giống như có hàng ngàn con mắt nhỏ đang theo dõi tôi, tức giận tôi vội dám xăm nhập vào lãnh địa của bọn chúng vậy. Tôi nhớ tôi đã vô cùng sợ hãi lũ sâu róm, tôi cảm thấy không hiền từ. Tuy tôi là bộ đội, gặp chuyện này chất là đúng thôi cũng không bao giờ tới tay súng, vẫn tiếp tục tinh tế, thế nhưng trong lòng thực chất là đang run sợ.
• Năm câu “Bởi vì cho nên”. Trông lúc này tôi chợt nhớ ra một quyết định – tôi lập tức nghĩ học! Tôi muốn về nhà rồi! Nếu nhà trường có thể trả lại học phí thì tôi rất, thực ra nếu không trả lại cũng không sao, coi như là không nhận thức được mà cho dù phải dãi dầu lũy, tôi cũng chẳng vượt qua.


