Sách Thay Đổi Tí Hon Hiệu Quả Bất Ngờ PDF có tiếng Việt

Sách Thay Đổi Tí Hon Hiệu Quả Bất Ngờ PDF có tiếng Việt

Sách Thay Đổi Tí Hon Hiệu Quả Bất Ngờ PDF có tiếng Việt là một trong những Sách phát triển bản thân đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Thay Đổi Tí Hon Hiệu Quả Bất Ngờ PDF có tiếng Việt đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

**Chương 1: Tư duy đối kháng**

Truyền thuyết kể rằng có một phương pháp bảy khỉ: khoét hai lỗ trên một tấm ván gỗ, vừa đủ để khỉ thò tay vào. Phía sau tấm ván đặt một ít đậu phòng. Khi nhìn thấy đậu phòng, liền thò tay vào lấy. Kết quả, bàn tay nắm chặt lấy đậu phòng, không thể rút ra khỏi lỗ. Khi cử chỉ nắm chặt lấy đậu phòng của mình, bị người ta dễ dàng bắt đi. Thật tội nghiệp cho con khỉ! Nguyên nhân nó gặp nạn là do quá coi trọng thức ăn, mà không nghĩ đến việc mọi thứ trên đời đều có rất nhiều khả năng. Khi như vậy là vì nó quá cẩn thận. Hoàn cảnh của người nghèo cũng thương như vậy. Người nghèo thiếu tiền, điều này không cần phải nói. Thiếu tiền mang lại cho người nghèo nỗi đau khổ sâu sắc, điều này cũng không cần phải nói. Do đó, người nghèo cần tiền, càng không cần phải nói. Thiếu tiền đến mức sợ hãi, người nghèo rất dễ coi trọng tiền bạc quá mức. Quả chủ trọng vào tiền bạc, dễ dàng bỏ qua những thứ khác ngoài tiền, kết quả là người nghèo thu được rất ít, mất mát rất nhiều.

Tốn hai về tinh thần do thiếu tiền mang lại thường đáng sợ hơn cả sự thiếu thốn về vật chất. Jack London trong tiểu thuyết “Tình yêu cuộc sống” đã viết về câu chuyện của một người lạc đường. Người bắt hành lý một mình vật lộn trong vùng hoang dã, đói khát, mệt mỏi, cô đơn, tuyệt vọng, cùng với một con sói già cùng đói khát và mệt mỏi như anh ta, luôn đi theo anh ta, chờ anh ta gục ngã để ăn thịt. Tuy nhiên, cuối cùng không phải sói ăn thịt anh ta, mà là anh ta ăn thịt sói. Kết thúc của tiểu thuyết là, người này cũng cùng trò lại thuyên, ăn rất nhiều, béo lên rất nhiều. Anh ta liền tục ăn, ăn xong lại đi khắp nơi thu thập bánh mì. Anh ta thu thập rất nhiều bánh mì, nhét đầy mọi ngóc ngách trong khoang thuyền, mặc dù bánh mì đã khô, vụn, anh ta vẫn thu thập không ngừng mỗi ngày. Khả năng sinh tồn của người nghèo rất mạnh mẽ, vì chỉ vượt qua khó khăn khổ cực của họ sẽ khiến sự khẩn cấp mà tâm động, nhưng mạnh mẽ của ý chí cũng của nỗ lực của họ, có lẽ là một dòng bánh mì khô héo mà thôi.

Người đói khát thường hình thành tư duy đối kháng, nắm chặt một miếng bánh mì thì không chịu buông tay, cho dù đã no, vẫn không ngừng nhận được mà tích trữ, sợ quay lại những ngày đói khát. Nhưng khi tay đã đầy bánh mì, thì không thể tránh lấy tay để nắm lấy những thứ khác, kết quả là trong tay nhiều nhất chỉ có vài miếng bánh mì, sẽ không có thứ gì quý giá hơn. Tầm nhìn hạn hẹp của người nghèo thường nằm ở tư duy đối kháng. Người nghèo sợ nghèo, ngược lại không dám từ bỏ những thứ trước mắt để tìm kiếm lối thoát mới.

**Chương 2: Người nghèo chi có quả trứng**

Có một câu chuyện kể về một người đàn ông nghèo, vợ anh ta một hôm mua về một quả trứng. Người chồng nghèo liền nói, nếu đứa quả trứng này để ấp ra một con gà, gà lại đẻ trứng, trứng lại nở ra: rồi đùng đàn gà để đồi lấy một con cừu, cừu lớn sinh cừu con; cừu lai đồi lấy bò, bò lớn sinh bò con: đàn bò mua đất xây nhà, rồi cười thảm vợ bé… Nghe đến say mê, người vợ bỗng bùng tính và nói, cằm, quả trứng đáp vỡ xuống đất, khiến giấc mơ của người chồng tan thành mây khói. Đây là một câu chuyện ngụ ngôn kinh điển về người nghèo. Người đàn ông nghèo đó có thể cưới cả đời sẽ dạy dốt, hận hận vì đã để dễ suy nghĩ của mình, khiến chút vốn liếng quý giá bị hủy hoại. Nhưng anh ta thực sự không thể nhìn được! Năm xưa, Martin Luther King nói với câu nói “Tất cả một gia đình” đã làm rung động biệt bao trái tim. Người nghèo cũng là con người, tất cả những khát khao của người giàu, người nghèo cũng có. Ăn ngon, mặc đẹp, vợ bé, v.v. đó, là những nhu cầu căn bản, tại sao anh ta lại không thể mơ ước cưới thêm vợ bé?? Chỉ là quả trứng còn chứa kíp nữ thành gà, thậm chí bán than quả trứng cũng nằm trong tay vợ, mà có những giấc mơ huy hoàng như vậy, liệu có phù hợp hay không, thật đáng để suy ngẫm. Nói rằng tương lai của người nghèo không có ánh sáng, nhưng sự quanh co, khúc khuỷu của con đường đó, cũng cần được người nghèo cân nhắc.

Về mặt lý thuyết, thì khi tìm ra được một hình kiếm tiền, việc vốn theo cấp số nhân không phải là không thể. Nhiều câu chuyện về việc thăng tiến của người giàu như Bill Gates chẳng hạn, ban đầu vốn nghiệp nghiệp chỉ như một quả trứng. Nhưng trên thế giới có vô số người, vốn vô số quả trứng, mà Bill Gates chỉ có một. Liệu người tiếp theo có phải là bạn không? Khó mà nói trước. Vốn càng nhỏ, rủi ro càng lớn, khi trong tay bạn chỉ có một quả trứng, dù chỉ chạm nhẹ cũng có thể mất tất cả. Đây chính là điểm yếu của người nghèo. Điểm xuất phát của người nghèo thấp, ngay cả khi bạn đã lên một chuyến tàu tốc hành, nhanh đến mức không thể nhanh hơn, thì sự tăng trưởng của vốn cũng giống như việc lẫn một quả tuyệt. Khi quả trứng còn nhỏ, dù bạn có lăn đến đâu, đến cuối cùng, thì so với những quả tuyệt lớn, sự phát triển của bạn vẫn đang dạng.

Số quả nhỏ, tăng trưởng cơ hạn, cũng là phát triển theo kiểu lấn, người này tăng gấp đôi so với người kia tăng gấp đôi, kết quả sẽ khác nhau một trời một vực. Hơn nữa, thời tiết thay đổi, thời tiết thay đổi, đầu tiên chần chần sẽ là bạn. Liệu quả tuyệt của bạn có thể lăn lộn hay không, đó là câu hỏi hóc búa. Người nghèo thường bắt đầu từ việc kinh doanh nhỏ, muốn biển kinh doanh nhỏ thành kinh doanh lớn, giống như biển một quả trứng nhỏ thành một thứ đó, bởi vì có quá nhiều yếu tố, quá nhiều khâu ở giữa, nếu bạn không biết quan toàn bộ quá trình, bạn sẽ không nằm bắt được tình hình của sự giàu có, bạn sẽ không thể trở thành người giàu có, ngay cả khi bạn có được một kho báu lớn, bạn cũng không thể tiêu xài một cách khôn ngoan.

**GIỚI THIỆU**

**Câu chuyện của tôi**

Vào ngày cuối cùng của năm thứ hai ở trường trung học¹, tôi bị một cây gậy bóng chày quật vào mặt. Khi một người bạn học của tôi vung tay hết lực, cây gậy trượt khỏi tay cậu ấy và bay về phía tôi, rồi đáp vào ngay chính giữa hai mắt tôi. Tôi không có một ký ức nào về khoảnh khắc khắc va chạm. Cây gậy đập vào mặt tôi mạnh tới mức nó nghiến cái mũi tôi thành chữ U dị dạng. Cú chạm đấy khỏi mổ mềm nào tôi dập thích vào thành sọ trong. Ngay lập tức, một đợt sóng sưng phồng lan khắp đầu tôi. Chỉ trong tích tắc, tôi đã có một cái mũi gầy, nứt xương sọ nhiều chỗ, và hai hốc mắt tan nát. Khi mở mắt ra, tôi thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình và chạy đi kêu cứu. Tôi nhìn xuống và thấy mấy đám dổm dổ trên áo mình. Một người bạn học cởi áo ra đưa cho tôi.

Tôi cảm ơn chặp lại dòng máu đang tuôn ra từ mũi mình. Bị sốc và choáng, tôi không ý thức được mình bị thương nặng đến mức nào. Thầy giáo choáng cánh tay lên vai tôi và đỡ tôi bước một đoạn đường dài đến phòng y tế trường: băng qua sân bóng, xuống ngọn đồi, và trở về trường. Có nhiều bàn tay dua ra đỡ bên sườn, giúp tôi đứng thẳng. Chúng tôi bước chân chậm chạp, thong thả. Không một ai nhận ra mỗi phút giây điều rất quý giá. Khi chúng tôi về đến phòng y tế, cô y tá hỏi tôi một loạt câu hỏi. “Bây giờ là năm mấy?” “1998”, tôi trả lời. Thật là năm 2002. “Ai là Tổng thống Mỹ đương nhiệm?” “Bill Clinton”, tôi nói. Câu trả lời đúng phải là George W. Bush. “Mẹ của em tên gì?” “Ừm, ừm.” Tôi ngắc ngứ. Mười giây trôi qua. “Patti”, tôi nói hú họa, phớt lờ thực tế là tôi đã tốn mười giây để nhớ ra tên mẹ ruột mình. Đó là câu hỏi cuối cùng tôi nhớ được.

Cơ thể của tôi không đủ sức chịu đựng cơn sưng phồng đang nhanh chóng lan ra trong não và tôi bất tỉnh trước khi xe cấp cứu đến. Vài phút sau, tôi được đưa ra khỏi trường và chờ đến bệnh viện địa phương. Rất nhanh sau khi đến nơi, cơ thể tôi bắt đầu ngừng hoạt động. Tôi vật lộn với các chức năng cơ bản như nuốt và thở. Tôi bị cơn co giật tiến triển. Rồi tôi ngừng thở hoàn toàn. Khi các bác sĩ vội vàng cung cấp oxy cho tôi, họ cũng không nhặt rằng bệnh viện địa phương không đủ trang bị để xử lý tình hình này, và họ gọi một chiếc trực thăng để đưa tôi đến bệnh viện lớn hơn ở Cincinnati. Tôi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu về phía bài đâu trục thẳng bên kia đường. Cái cáng rừng rên lên khi điều dưỡng đẩy tôi đi qua một đoạn vỉa hè gập ghềnh, trong lúc đó một người khác bơm từng hơi thở vào người tôi bằng tay. Mẹ tôi đã đến bệnh viện được một lúc, leo lên thăng bên cạnh tôi. Mẹ nắm tay tôi suốt chuyến bay về trong tôi vẫn bất tỉnh và không thể tự thở.

Bố tôi đã về nhà trông chừng và báo tin cho em trai, em gái của tôi trong lúc mẹ tôi đi chuyển bằng trực thăng. Bố cố nuốt nước mắt vào trong để giải thích cho em gái tôi hiểu rằng ông sẽ bỏ lỡ buổi lễ hoành tráng lớp 8 của con bé diễn ra vào tối hôm đó. Sau khi giao con lại cho gia đình và bạn bè, bố lái xe đến Cincinnati gặp mẹ tôi. Khi mẹ tôi và tôi đáp xuống tòa nhà bệnh viện, một đội ngũ gần hai mươi bác sĩ và điều dưỡng chạy về phía bài đạp và đẩy tôi vào khoa chấn thương. Vào lúc này, tình trạng sưng trong não tôi đã nặng tới mức tôi liên tục bị co giật hậu chấn. Xương gãy cần được chỉnh lại, nhưng tình trạng của tôi lại không cho phép phẫu thuật. Một cơn co giật khác – cơn thứ ba trong ngày – tôi được đặt vào tình trạng điều trị gây mê y khoa² và chạy máy thở.

Bố mẹ tôi không lạ gì bệnh viện. Cách đây mười năm, hai người cũng đi vào tình trạng của chính tòa nhà này khi em gái tôi bị chấn đoán ung thư bạch cầu ở tuổi lên ba. Lúc đó tôi năm tuổi. Em trai tôi chỉ mới sáu tháng. Sau hai năm rưỡi hóa trị, khóc tùy sống và sinh thiết tủy xương, em gái nhỏ của tôi cuối cùng cũng có thể bước ra khỏi viện trong tình trạng vũi mạnh, khỏe mạnh và dứt bệnh ung thư. Nhưng bây giờ, sau mười năm sống bình thường, bố mẹ tôi lại quay trở lại nơi ấy với một đứa con mắc bệnh. Khi tôi rời vào hỗn bệnh, bệnh viện gửi đến một linh mục và một nhân viên xã hội để an ủi hai người. Cũng là vị linh mục ấy đã gặp bố mẹ tôi cách đây một thập kỷ, vào cái đêm họ nhận được tin em tôi mắc bệnh.