


Howard Gardner là Giáo sư Khoa Nhận thức và Giáo dục do John H. và Elizabeth A. Hobbs sáng lập thuộc Trường Harvard. Ông cũng năm giữ vị trí trợ lý Giáo sư Tâm lý học đại học Harvard, trợ lý Giáo sư Thân kinh học Đại học Boston khoa Y khoa, và Giám đốc cao cấp dự án Zero của Harvard. Gardner nổi tiếng trong giới giáo dục vì lý thuyết thông minh đa dạng của ông (Multiple Intelligences), một lý thuyết phổ biến bị nhiệm cho rằng chỉ tồn tại lẻ một loại trí thông minh con người và loại thông minh này có thể đánh giá thông qua các công cụ tâm thán tiêu chuẩn. Trong hai thập kỷ vừa qua, ông và các đồng nghiệp trong dự án Zero nghiên cứu về các hình thức đánh giá dựa trên mức độ thể hiện; về giáo dục kiến thức; về việc sử dụng các loại thông minh để có được những giáo trình, hướng dẫn và đánh giá phù hợp với từng cá nhân; và về bản chất của các ứng dụng điển kiến thức trong giáo dục.
Trong những năm vừa qua, hợp tác với các nhà tâm lý học Mihaly Csik-szentmihalyi và William Damon, Gardner đã bắt đầu một nghiên cứu về Việc tốt – một công trình xuất sắc về chất lượng cùng với tinh thần trách nhiệm xã hội. Dự án Việc tốt bao gồm các nghiên cứu cứu về những nhà lãnh đạo xuất chúng trong một số ngành nghề – trong đó có báo chí, luật, khoa học, y khoa, kịch nghệ, và từ thiện – cùng với những tấm gương trong các cơ quan và tổ chức. Gardner là tác giả của vài trăm bài báo và 20 cuốn sách được dịch ra 22 thứ tiếng, trong đó có việc: Khi sự xuất sắc và đạo đức gặp nhau – GoodWork: When excellence and ethics meet; Tư duy chuẩn mực: Trên cả thực tế và các bài kiểm tra-Chương trình giáo dục phổ thông tiến tiến cho tất cả các học sinh-The disciplined mind: Beyond facts and standardized tests, the K-12 education that every child deserves; Đánh giá lại về trí thông minh: Những dạng thông minh trong thế kỷ 21-Intelligence reframed: Multiple intelligences for the twenty-first century; và Làm việc tốt: Những người trẻ tuổi đã đối mặt và xử lý những tình huống khó xử nơi làm việc như thế nào – Mailinggood: How young people cope with moral dilemmas at work (viết cùng với Wendy Fischman, Becca Solomon, và Deborah Greenspan).
Trong vô số các danh dự, Gardner nhận được Giải MacArthur năm 1981. Năm 1990, ông là người Mỹ đầu tiên nhận Giải Grawemeyer của đại học Louisville về giáo dục, và trong năm 2000 ông nhận giải thưởng từ Quỹ tưởng nhớ John S. Guggenheim. Ông đã nhận rất nhiều học vị từ 20 trường đại học và cao đẳng, trong đó có các trường ở Ireland, Ý và Israel.
Bản thân quá trình viết sách có thể phân nào minh họa cho nội dung sách, ở một số phương diện, chính cuốn sách này mang những đặc điểm thay đổi tư duy mà nó đề cập đến. Lúc đầu tôi nghĩ mình viết một loại sách này, nhưng sau tôi thay đổi ý định, và cuối cùng cuốn sách xuất hiện hoàn toàn khác. Trong đa số các trường hợp, chúng ta không cảm thấy, hay hầu như không ý thức được sự thay đổi đó mà chỉ đột nhiên thấy điều đó sau này. Phân vân lại tưởng đơn giản. Tôi xin giải thích như sau, cũng như những nhà học thuật khác đã và đang tiến hành các nghiên cứu qua nhiều thập kỷ, tôi làm việc ở nhiều lĩnh vực đa dạng. Qua nhiều năm, tôi nghiên cứu về trí thông minh, sáng tạo, đạo, giáo dục, học tập, cải cách trường học, và đạo đức, dưới góc độ tâm lý nhận thức.
Cuối những năm 1990, một biên tập viên của Harvard Business School Press (HBSP) đã hỏi tôi liệu tôi có muốn viết những ý tưởng của mình cho các độc giả của trường kinh doanh không. Bạn đã có đan đo trước sau tôi bắt đầu quan tâm đến lời mời. Chúng tôi đã thỏa thuận về việc sẽ xem xét những chủ đề này trong bối cảnh hướng đến những vấn đề thường gặp trong thế giới các tác giả. Mấy năm sau, tôi đã cố gắng bắt tay viết cuốn sách một vài lần nhưng không lần nào cảm thấy hài lòng. Ý định chủ yếu là viết lại những ý tưởng viết cho các độc giả của Wall Street Journal hay Business Week có về không thích hợp. Lúc đó, tôi đã có những quan điểm suy nghĩ khác, và nhóm biên tập của HBSP cũng đã thay đổi. Một ngày mùa thu năm 2001, khi nói chuyện với tổng biên tập Hollis Heimbouch, một người biên tập tập mới chuyên tìm tôi các ý tưởng, theo tôi nhớ, cuộc trao đổi có tính chất xúc tác này diễn ra như sau.
Hollis nói “Anh quan tâm đến cách các lãnh đạo tác động đến những thành viên trong nhóm; quan tâm đến giáo dục và những khó khăn trong việc giảng dạy cái mới. Vậy chúng có quan hệ như thế nào? “Sợi dây liên kết” nằm ở đâu?”. Một ý tưởng từ những năm 1970 chợt lóe lên trong đầu tôi, gói gọn trong một câu đơn giản là “Hãy để Nixon là Nixon”. Tôi nói “Điều thực sự quan tâm vào lúc này, Hollis, là làm thế nào chúng ta có thể thay đổi tư duy của mọi người về những vấn đề quan trọng”. Bà trả lời “Nếu vậy thì anh nên viết về vấn đề đó”. Với sự trao đổi tưởng chừng đơn giản đó, tôi đã hoàn toàn thay đổi hướng đi của mình, và không quá khó khăn, cuốn sách vừa thành trong đầu đã nhanh chóng được đưa ra đời.


