Sách Tiền Và Tâm Lý PDF tải FREE

Sách Tiền Và Tâm Lý PDF tải FREE

Sách Tiền Và Tâm Lý PDF tải FREE là một trong những Sách phát triển bản thân đáng đọc và tham khảo. Hiện Sách Tiền Và Tâm Lý PDF tải FREE đang được Nhà Sách Tiền Phong chia sẻ miễn phí dưới dạng file PDF.

=> Bạn chỉ cần nhấn vào nút “Tải sách PDF” ở phía bên dưới là đã có thể tải được cuốn sách bản PDF có tiếng Việt về máy của hoàn toàn FREE rồi.

Tôi dám chắc phần đa câu trả lời của mọi người sẽ là: “Tôi thích những nhân vật chính diện, tốt bụng.” Trong truyện Tấm Cám, bạn sẽ thích Tấm và ghét Cám, trong truyện Thạch Sanh, bạn sẽ ghét Lý Thông và căm thương, ngưỡng mộ Thạch Sanh. Ban đầu, nhân vật chính diện thường là “người nghèo” tốt bụng, gánh chịu nhiều bất công bởi sự đàn áp, phân biệt đối xử của người giàu. Sau đó, họ bỗng nhiên thoái “nghèo” nhờ một cú hích đổi đời dựa trên sự may mắn, tình cờ chứ không phải đi từ năng lực thật sự của họ. Khi “người nghèo” như họ phất lên, kẻ giàu trong truyện cổ tích thường bị gắn vào tội chết hoặc gặp báo ứng vì tội ác họ gây ra. Truyện cổ tích gieo vào tâm trí con người quan điểm sống: “Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo.” Truyện cổ tích dạy cho con người thái độ sống lạc quan và niềm tin tưởng mãnh liệt vào tương lai.

Họ hi vọng nó sẽ thay đổi nhờ vào sự may mắn, miễn là bản thân họ sống hiền lành, tốt bụng. Ngay từ khi trẻ bước vào mẫu giáo, các bậc cha mẹ vẫn không ngừng kể những câu chuyện cổ tích cho con cái mình nghe. Từ Sở Dừa, Tấm Cám đến Thạch Sanh, Cây Khế… Vì sao truyện cổ tích lại được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác? Không có một câu trả lời nào gây gọn nhất cho vấn đề này, chúng ta chỉ biết nó đã trở thành truyền thống trong xã hội Việt Nam. Người lớn kể chuyện cổ tích vì đơn giản đó là bài học sinh động và quan trọng giúp trẻ nhỏ phân biệt tốt kẻ xấu, biết yêu ghét và học cách sống lạc quan. Không ai có thể bác bỏ giá trị thiết thực của nguồn tri thức quý giá này và tôi cũng như vậy… Đằng sau truyện cổ tích là một đời thực hoàn toàn khác. Truyện cổ tích chỉ đơn thuần là thế giới trong trí tưởng tượng của loài người, với những nhân vật siêu nhiên như Bụt, Thánh, Thần, Bà Tiên, Ông Tiên,… mà trong đời sống thực không bao giờ có. Một số bé bản điểm trong đời sống thực làm cảnh bị thương vì đòi rét sẽ không một phép màu nào xuất hiện đỡ ngoài bàn tay tương trợ của những người xung quanh.

Cũng như thế, Tấm của thế kỷ XXI sẽ không thể trở thành hoàng hậu vì làm gì có Bụt trong thế giới thực này? Bởi thế, đừng mang những ảo tưởng truyện cổ tích để gắn nó vào bước tranh cuộc sống hiện thực. Truyện cổ tích tinh chỉ đơn thuần đóng vai trò như một bài học đạo đức, gọt sạch tâm hồn trẻ thơ, để chúng không vướng bận những xô bồ của thời thế quá sớm. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa người lớn nên gieo vào tâm trí trẻ quan niệm giàu nghèo là dựa vào số phận. Không có ai tự dưng giàu lên và ngẫu nhiên nghèo đi: cuộc sống thực tế không bao giờ là câu chuyện cổ tích với tất cả mọi thứ có hậu. Kia. Không phải câu chuyện gái tốt bụng xinh đẹp vợ được hoàng tử, không phải câu chuyện nàng công chúa ngủ trong rừng và tìm thấy bạch mã hoàng tử của cuộc đời mình. Thế giới thực hoàn toàn khác. Đó là một cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ. Truyện cổ tích thường gồm hai tuyến nhân vật: “Người nghèo” lương thiện và kẻ xấu giàu sang.

Trong khi “người nghèo” được mô tả chi tiết từ ngoại hình xinh đẹp đến phẩm chất tốt bụng thì người giàu gắn liền với sự chăm biếm: đê tiện, độc ác, cậy thế cậy quyền, ngu ngốc, giàu xổi,… Vào thời điểm ấy, giai tầng cụ thể trong xã hội hội của họ thường được gọi là: Phú ông, phú hộ, bá hộ, lão nhà giàu,… Đọc xong câu chuyện cổ tích nào nào, càng thương “người nghèo” bao nhiêu thì lại càng ghét kẻ giàu bấy nhiêu. Khi người nghèo đọ lấy lại công bằng, trở nên giàu có và hạnh phúc ở đoạn kết, ta lại thêm mẫn nguyện khi thấy kẻ giàu bị đày xuống hố sâu, hoặc biến thành quái vật và những thứ tàn đỡ, xấu xa khác.

Bởi vậy, từ khi còn nhỏ, chúng ta mang tâm lí vô thức ghét những kẻ nhà giàu, bởi truyện cổ tích đã dạy cho ta bài học về lòng lương thiện của những “người nghèo” chứ ít khi đã động đến một anh nhà giàu lương thiện và chiến thắng những “nghèo khổ”, bản hàn. Hơn nữa, truyện cổ tích cũng chỉ ra rằng: Kẻ trọc phú, nhân vật phản diện trong trang giấy kia đều ngu ngốc và kết cục cũng gặp tai họa.

Nhân vật chính diện đều giàu có, vậy họ có trở nên độc ác, họn hình và biến thành những lão bá hộ độc ác, tham lam hay không? Tôi tin là không, bởi những nhân vật đó đều là những người tốt bụng, giàu lòng yêu thương và chăm chỉ. Bỗng nhiên, truyện cổ tích đến đây gặp mẫu thuẫn. Rõ ràng phú quý, giàu có lại là kẻ xấu xa, vẫn có rất nhiều người giàu tài giỏi và tốt bụng. Thế giới thực là như vậy! Mỗi việc xảy ra ra trong đời đều có nguyên do của nó và tương tự như vậy, những người giàu không tự dưng giàu lên và hưởng cuộc đời phú quý.

Cũng không ai đem đến cho họ một kho bạc hay thậm chí một căn nhà to, cửa rộng. Mỗi phép màu trong truyện cổ tích chỉ nằm trong trí tưởng tượng và ảo tưởng của chúng ta, chứ chúng chưa bao giờ bước ra ngoài thực tế để hô biến “người nghèo” thieren trở thành kẻ giàu có. Không dừng lại ở đó, người giàu đều ngu ngốc, nếu ngu ngốc thì họ đã không kiếm ra ngần ấy tiền và sống một cuộc đời vương giả như thế. vậy mẫu chốt của vấn đề đề là đâu? Vì sao có những người thoái nghèo rồi trở thành triệu phú, tỷ phú trong khi đó có những “người nghèo” lại cứ mãi “nghèo” đi, thậm chí họ biến cuộc đời mình rơi vào cảnh “nghèo gia truyền”? Đáp án chỉ có thể là họ tự mình gây dựng cơ nghiệp, họ không phó mặc số phận hoặc đợi Bụt hiện lên và ban cho ba điều ước, cuộc sống này này nảy truyện cổ tích ở hai chữ “thực tế”.

Truyện cổ tích có chức năng xoa dịu hiện thực ngặt nghèo và bi thảm, giúp “người nghèo” có niềm lạc quan sống hơn. Mà một trong những giấc mơ cao cả của họ là làm vua hay hoàng hậu, những nhân vật tượng trưng cho giàu có quyền lực. Cổ tích là thế giới ảo diệu, mộng mơ, cho phép người đọc bay vào những khát vọng mênh mông và bao la, khiến “người nghèo” luôn tin rằng ở hiền sẽ gặp lành và nhất định một cơ duyên nào đó sẽ giúp mình đổi đời hay phất lên. Nhưng những câu chuyện cổ tích không bao giờ xây dựng lên hiện thực xã hội, chúng chỉ có vai trò gột sạch tâm hồn ta, không để cái ác trống trị chứ không diễn tả được cuộc tranh đấu bằng năng lực, trí tuệ để giàu có lên như người giàu.