


**TÔI THÍCH BẢN THÂN NỖ LỰC HƠN** Chu Xưng dtv-ebook.com
**Chương 1: Yêu Chính Mình Thật Nhiêu, Trọng Như Tự Luyến**
**Thi Đã Sao (1)**
—– Phụ nữ càng tự biết kiểm soát, mức sống sẽ càng cao. Dương Lệ Bình từng được phỏng vấn trong phòng tập của cô, có một người hỏi cô rằng: “Chị gây như thế, mỗi ngày phải ăn bao nhiêu?” Cô mở hộp cơm của mình ra: một lát thịt bò, nửa trái táo, một quả trứng gà. Đây chính là bữa trưa của cô ấy. Hơn nữa, đây còn là bữa ăn dùng trong giai đoạn tập mùa liên tục ở cường độ cao. Khi nhìn thấy bữa ăn của cô ấy, tôi tin rằng ai cũng sẽ cảm thấy mình không khác gì một con trâu. Một ngày từ sáng đến tối, chỉ cần ngồi yên một chỗ chúng ta cũng đã nuốt vào hàng đống thực phẩm dầu mỡ giàu calo, không thể kiểm soát, hết như một kẻ háu ăn, dẫn đến béo phì, mệt mỏi, rồi cứ trượt dốc không phanh, ngày càng xa rời trạng thái thanh nhạn nhẹ nhàng. Phóng viên hỏi tiếp: “Cô có đói không?” Cô đáp: “Thế này đã đủ năng lượng rồi. Anh thấy đấy, chẳng phải tôi vẫn nhảy mùa dàng hoàng, chưa từng gục ngã trên sân khấu đó sao.” Xem đến đây, có một từ đột nhiên nhảy lên trong đầu tôi: tự kiểm soát. Nhờ vào cách phân tích của lí trí, cô ấy đã đem ý thức tự kiểm soát của mình hoà trong mạch máu, trở thành một chiếc điều khiển từ xa, như một loại trịnh tự tâm lý, hệ đến giờ ăn sẽ tự động làm theo. Bất ai có thể tự kiểm soát như thế không có mức sống quá thấp.
Thế nên Dương Lệ Bình tuy đã 58 tuổi nhưng vẫn xinh đẹp và có khí chất như một tâm hồn từ trẻ thoạt tục, không có ít người nêu đêm ra so sánh với cô ấy thì đã phủ lên mình một lớp tức khí khá dày. Hơn 40 năm trước, giáo sư tâm lí học Walter Mischel đã làm một nghiệm kẹo bông rất nổi tiếng. Ông tìm hàng trăm đứa trẻ 4 tuổi, để chúng đợi ông trong một căn phòng có một viên kẹo bông hoặc bánh quy trên bàn. Ông nói với chúng: ông sẽ ra ngoài một lúc, bánh kẹo trên bàn có thể ăn, nhưng nếu đợi được đến khi ông quay lại mời ăn thì sẽ thưởng gấp đôi. Sau khi giáo sư ra ngoài, một vài đứa trẻ đợi chưa đến một phút đã ăn mất bánh kẹo, một số khác lại có thể đợi được hai mươi phút và nhận phần thưởng gấp đôi. Điểm thú vị của thí nghiệm này chính là ở biểu hiện của đứa trẻ sau khi chúng trưởng thành. Năm 1981, 653 bé từng tham gia thí nghiệm kẹo bông đều đã lên cấp ba, Walter Michel dựa phiếu khảo sát cho cha mẹ và thấy cô Kết quả cho thấy, dù ở trường học hay ở nhà, thì những bé không chờ đợi được phần lớn đều có nhiều vấn đề về hành vi.
Thành tích thi SAT (kiểm tra đánh giá năng lực) của chúng khá kém, không giỏi ứng phó phó mới môi trường áp lực, thiếu tập trung, khó kết giao bạn bè. So với những bé chỉ đợi được ba mươi giây thì những bé đợi được hai mươi phút có điểm số thi SAT bình quân đạt hơn 210 điểm. Thí nghiệm vẫn đang tiếp tục hành. Sau khi đám trẻ trưởng thành, chúng bắt đầu xuất hiện những biểu hiện khác nhau rõ rệt. Những đứa trẻ không chờ đợi sẽ sa vào con đường nghiệp ngập. Còn những đứa trẻ chờ đợi được thường có thành tựu hơn, gia đình êm ấm hơn. Qua tuổi 30 tôi dần hiểu được tầm quan trọng của việc tự kiểm soát bản thân.
Tôi cũng từng nghĩ con người nên giữ một cách nhìn thoải mái về cuộc sống, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, dầu sao đợi người ngăn ngũi, vui vẻ tùy thích mới không uống phí. Nhưng khi lớn dần, tôi mới nhận ra suy nghĩ này không đúng. Trong cuốn ‘Sức mạnh của ý chí: Tâm lý học về sự tập trung, tự kiểm soát và hiệu suất’ một đoạn viết thế này: ‘Cốt lõi của những vấn đề cá nhân và xã hội nằm ở chỗ thiếu khả năng tự kiểm soát: không làm chủ được mà tiêu tiền vay tiền, đánh người trong lúc kích động, thành tích học tập kém, làm việc chậm chạp rề rà, rượu chè nghiện ngập, ăn uống không lành mạnh, ít vận động, thường xuyên lo âu, tính tình nóng nảy…’ Thiếu khả năng tự kiểm soát sẽ dẫn đến hàng loạt bị kịch trong cuộc sống: cơ thể biến dạng, đau khổ bệnh tật, đánh mất bạn bè, bị sa thải, ly hôn, vướng vào lao tù…
Chẳng hạn, một người luôn ăn uống thả ga thì hiện tại có thể rất mập; một cô gái từ sáng đến tối chỉ muốn chơi bời, bữa nhậu nhiệt tu tập nào cũng góp mặt, quán bar hay karaoke nào cũng từng đến, cứ nghĩ bản thân phóng khoáng quyến rũ lắm, nhưng không hay biết mỗi khi người khác nhắc đến cô ấy đã số đều tỏ ý kinh thường, chẳng mấy ai xem trọng; một người cuồng mua sắm, hễ thấy giảm giá là mua sắm điên cuồng, có thể đến bây giờ vẫn lôi thối lếch thếch, không biếng, vô kỷ luật được tỏ vẻ thật đẹp để an ủi mình. Chúng ta sẽ nói, buông thả bản thân cũng là cách đối xử tốt với chính mình. Chúng ta sẽ nói, làm gì cũng phải cẩn thận từng tí từng tí thật sự quả bức bối, quả thật bại… Thật ra không phải như vậy. Dù là trong học tập, công việc, hay trong cuộc sống cá nhân, tự kiểm soát chính là nhân tố quan trọng nhất dẫn đến thành công. Có một nghiên cứu tâm lý học tập điều tra những nhân


