


**Nghệ thuật sống**
Con người được sinh ra để đạt tới cuộc sống, nhưng điều đó tất cả phụ thuộc vào con người. Con người có thể bỡ ngỡ. Con người có thể cứ thờ, con người có thể cứ ẩn, con người có thể cứ giả đi, con người có thể cứ đi tới nằm m ộ – nhưng đây không phải là cuộc sống, đây là cái chết dần. Từ cái tôi tới nằm m ộ , cái chết dần đ ẩ y m ư ơ n năm. Và bởi vì hàng triệu người quan bạn đang chết trong cái chết dần dần, bạn cũng bắt đầu bắt chước họ. Trẻ con học thử từ những người quanh chúng, và chúng ta bị bao quanh bởi cái chết. Cho nên điều đầu tiên chúng ta phải hiểu điều tôi ngu y bởi “sống”. Nó phải không đơn giản là gi ả đi, nó phải là trưởng thành. Và đây là điều khác biệt. Già đi, bất kì con vật nào cũng có khả năng ấy. Trưởng thành là đặc quyền của con người.
Chỉ vài người mới tuyên bố về quyền này. Trưởng thành có nghĩa là mọi khoảnh khắc đều đi sâu hơn vào nguyên tắc của cuộc sống; nó có nghĩa là đi xa khỏi cái chết – không hướng tới cái chết. Bạn càng đi sâu hơn vào cuộc sống, bạn càng hiểu nhiều hơn cái bất tử bên trong mình. Bạn đi xa khỏi cái chết; một khoảnh khắc tới khi bạn có thể thấy rằng cái chết không là gì ngoài việc thay quan áo, hay đổi nhà, đổi hình dạng – chẳng cái gì chết, chẳng cái gì có thể chết được. Cái chết là ảo tưởng lớn nhất có đó. Với trưởng thành, quan sát cây cối mà xem. Khi cây vươn lên cao, rễ của nó ẩn sâu xuống, sâu hơn. Cổ cây bằng – cây vươn càng cao rễ càng sâu. Bạn không thể cây cao hơn nh ộ n v ộ i bộ rễ nhỏ được; chúng không thể đ ượ c cây không l ố như vậy.
Trong cuộc sống, trưởng thành nghĩa là đi sâu vào bên trong bản thân mình – đó là nơi r ể của bạn ẩn vào. Với tôi, nguyên tắc tắc thứ nhất của cuộc sống là thiền. Mọi thứ khác tới từ hàng thứ hai. Và thứ tự ả là thời gian đẹp nhất. Khi bạn giờ điều đó nghĩa là bạn đang tới gần cái chết hơn, và việc đi vào thiền ền th ấ y ngày một khó khăn hơn. Thiền nghĩa là đi vào trong bất cứ thứ gì của bạn, đi vào trong cái vĩnh hằng của bạn, đi vào trong tình thương của của bạn. Và đứa trẻ là người đủ phàm chất nhất bởi vì nó không có năng lực bởi tri thức, không có năng lực bởi giáo dục, không có năng lực bởi người độc hại, không có năng lực bởi người lạ. Nó không. Nhưng không may, hơn nhiều lần nữa nó bị kết án là n ố t. Đ ố t n ắ t và nó còn điềm tương tự, nhưng chúng không là một. Đ ố t cùng là trạng thái không chết – nhưng khác biệt lớn lao, điều đó đã bị toàn thể nhân loại bởi qua mãi cho tới nay.
Hồn nhiên là không có hiểu biết bởi nó, mà ham muốn được hiểu biết. Nó là mãn nguyện, thoả mãn, toàn bộ. Đứa trẻ nhỏ không tham vọng, không có ham muốn. Nó bị cuốn hút vào khoảnh khắc, con chim tung cánh hút mất nó toàn bộ thế; m ồ i con bướm thôi, màu sắc rực rỡ, và nó bị mê mẩn; câu vòng trên trời và nó không thể nào quan niệm được rằng có thể có cái gì ý nghĩa hơn, phong phú hơn câu vòng này. Và đêm đầy sao, sao xa tít ngoài sao… Hồn nhiên là gi ảu có, nó là trần, nó là thuần khiết. Đ ố t n ắ t là nghèo nàn, nó là kẻ ẩn xin – nó muốn cái này, nó muốn cái n ộ , nó muốn được am hiểu, nó muốn được kính trọng, nó muốn giữ cho mình, nó muốn quyến hành. Đ ố t n ắ t đi trên con đường của ham muốn. Nhưng nhiên là trạng thái vô ham muốn. Nhưng bởi vì chúng ta thấy rằng bạn có tri thức, chúng ta bị lẫn lộn về bản chất của chúng.
Chúng ta đã cứ cho rằng chúng là. Bước đầu tiên trong nghệ thuật sống là hiểu rõ biết giữa đời sống và tâm trí. Hiểu nhiên phải được ước bảo vệ – bởi vì đứa trẻ mang theo mình kho báu vĩ đại nhất, kho báu mà các nhân nhân tìm ra sau những nỗ lực cam go. Các nhân nhân đã rời bỏ họ trở lại họ để tìm ra họ. Và đó là sự sinh thứ hai. Ai đó nói sinh ra lại, điều đó đã xảy ra cho bạn, bạn có phải là sinh thứ hai? Và người đó sẽ được gì trong sinh thứ hai? Trong lần sinh thứ hai, người đó sẽ được gì đó. Có sẵn ở lẫn sinh thứ nhất, nhưng nó không ở đó. Trong khi người xung quanh người đó đã ch ố t, bố mẹ, người thân yêu thì bị tri thức. Chúng ta không bằng cách nào đó đổi phải loại bố thí, bởi vì đơn giản là không có gì.


